SIÊU CẤP THIẾU GIA



Vừa dứt lời, trên mặt đôi ông chú Tống Tri Viễn và Tống Nghiễn này đều lộ ra vẻ chấn kinh.
“Kế trong kế? Chẳng lẽ Tiểu Thẩm cháu ngay từ đầu đã mưu đồ rồi? Chỉ đợi đến khi Nhạc Sâm chui vào tròng?” Tống Tri Viễn hỏi.
“Đúng vậy.” Thẩ Lãng bình tĩnh đáp lại.
Đêm Vân Nghê tối hôm qua, Thẩm Lãng quả nhiên đã có kế hoạch, nếu không anh sẽ không chủ động đến.
Lúc đó, anh và Nhạc Sâm đều đang chờ đợi giây phút leo lên đài Tử Vân cùng Quan Thư.
Chỉ là anh không cao hứng như Nhạc Sâm, anh vẫn luôn bình tĩnh.
Lúc này, Tống Nghiễn lại lần nữa cứng họng.
Anh ta tự thấy mình chả là cái cóc khô gì so với Thẩm Lãng.
Bây giờ anh ta nghĩ lại, chẳng trách hôm qua khi anh ta thông báo với Thẩm Lãng cùng nhau đi đến Đêm Vân Nghê, Thẩm Lãng không hề từ chối, hóa ra anh đã có kế hoạch của riêng mình.
“Thẩm Lãng, đúng là anh, tôi không nhìn ra đấy, anh vậy mà che giấu sâu như vậy.” Tống Nghiễn không nhịn được nói một câu xúc động.
Đồng thời Tống Tri Viễn cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Từ trước đến nay ông ta đều rất xem trọng Thẩm Lãng, nhưng thật sự không ngờ Thẩm Lãng lại có một mặt như thế.

“Tiểu Thẩm, chức vụ bây giờ của cậu ở truyền thông Tử Đằng là gì?” Tống Tri Viễn hỏi.
“Chức vụ tổng giám đốc.” Thẩm Lãng nhẹ giọng đáp.
Ngay cả khi anh nói rằng anh là ông chủ phía sau màn của tập đoàn Phi Vũ, Tống Tri Viễn và Tống Nghiễn cũng sẽ không tin.
Quả nhiên sau khi Thẩm Lãng nói anh làm tổng giám đốc ở truyền thông Tử Đằng thì Tống Tri Viễn và Tống Nghiễn đều có vẻ mặt không thể tin nổi.
“Tiểu Thẩm, cậu nghiêm túc à?” Tống Tri Viễn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cách đây một thời gian, Tống Tri Viễn đã đề nghị Thẩm Lãng tiếp quản Quảng trường Vĩnh Hưng, ông ta nghĩ Thẩm Lãng sẽ rất biết ơn sự đề bạt của ông ta vì anh đã được lên vị trí quản lý cấp cao.
Tuy nhiên không ngờ Thẩm Lãng bây giờ vậy mà chính miệng nói anh là tổng giám đốc truyền thông Tử Đằng, cái này tương đương với ông chủ hay là đối tác đó.
“Đương nhiên là cháu nghiêm túc, có vấn đề gì sao?” Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
“Ha ha, không, không sao.” Tống Tri Viễn cười khẽ lắc đầu.
Tống Tri Viễn có chút nghi ngờ đối với lời nói của Thẩm Lãng.

Tổng giám đốc Truyền thông Tử Đằng là nhân vật phi thường, truyền thông Tử Đằng như mặt trời ban trưa, thậm chí sau này rất có thể nuốt luôn cả giải trí Hóa Điệp.
Thẩm Lãng cũng nhìn ra được sự nghi ngờ trong lòng Tống Tri Viễn, anh cũng lười giải thích.
“Nếu nhà họ Tống gặp khó khăn, cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.” Thẩm Lãng nói.
Dù thế nào đi nữa thì ông già Tống Tri Viễn này vẫn có thể, bao gồm Tống Từ cũng đáng kết giao hơn so với những người khác.
Nghe xong lời này, Tống Tri Viễn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời Tống Tri Viễn cũng có chút lo lắng.

Thực lực của Thẩm Lãng không ngừng lớn mạnh, ông ta muốn biến Thẩm Lãng thành con rể cũng càng lúc càng khó khăn hơn.
Lúc Thẩm Lãng lần đầu tiên đến Tỉnh Thành là thời điểm thích hợp nhất để chiêu mộ Thẩm Lãng về ở rể, dù sao Thẩm Lãng lúc đó cũng chỉ là một tên mặt trắng không hiểu chuyện, chỉ cần đề nghị ở rể, Thẩm Lãng không có ly do từ chối.
Nhưng theo tốc độ trưởng thành của Thẩm Lãng, càng ngày càng mạnh mẽ, bây giờ đã là tổng giám đốc truyền thông Tử Đằng, muốn bắt cậu ta ở rể chỉ sợ hơi khó.
Tống Tri Viễn cho rằng bước tiếp theo chính là thể hiện lòng thành mới có thể ổn định Thẩm Lãng, dù sao nhà họ Tống vẫn là dòng họ lớn của Vân Thành, cũng là dòng họ thứ hai trong bốn dòng họ lớn còn lại, vẫn còn hy vọng thúc đẩy thông gia.
“Tiểu Thầm, tôi đang cân nhắc để câu trở thành một trong những cổ đông của tập đoàn Tống Thị.” Tống Tri Viễn đưa ra quyết định.
“Ông nội, ông…” Tống Nghiễn nhíu mày kinh ngạc.
“Nghiễn Nhi, trong tương lai, Tiểu Thẩm và chúng ta sẽ là một gia đình, người nhà không nói hai lời.” Tống Tri Viễn cười khẽ.
Tống Tri Viễn này dường như nở nụ cười ấm áp, nhưng trong lòng lại có chút không rõ, không rõ quyết định để Thẩm Lãng làm cổ đông có đúng hay không, nhưng hiện tại ông ta phải dỗ ngọt Thẩm Lãng.
“Để cháu trở thành cổ đông, chuyện này không cần thiết.” Thẩm Lãng cười nhạt.

Nhà họ Tống sau này sớm muộn cũng sẽ nhập vào dưới trướng công ty anh, đến lúc đó anh chính là cổ đông lớn của tập đoàn Tống thị.
“Cần chứ, người một nhà mà.” Tống Tri Viễn cười tủm tỉm nói.
Đột nhiên, Thẩm Lãng nhớ ra điều gì đó, hẹn Tống Từ đến trường thăm cô, suýt nữa thì quên mất.
“Ông Tri Viễn, cháu nhất định phải đi đón cháu gái cưng của ông, nên cháu đành không nói chuyện tiếp được, cháu phải tới đại học Giang Hoa đây.”
Thẩm Lãng muốn chào tạm biệt.
“Được rồi, Tiểu Thẩm, cậu đi nhanh đi.” Tống Tri Viễn ước Thẩm Lãng nhanh đi khỏi, bởi vì tình cảm của cháu gái và Thẩm Lãng càng tốt thì ông ta càng vui vẻ.
Hôm nay là kỳ thi thư pháp Tống Từ, cô cần bình xét cấp bậc, để chuẩn bị sau này gia nhập hiệp hội thư pháp của tỉnh.
Tuy nhiên, đối với Tống Từ hiện nay, cô vẫn còn một chặng đường dài trước khi gia nhập hiệp hội thư pháp của tỉnh.
Ngay khi Thẩm Lãng rời đi, Tống Nghiễn nghiêm mặt nói với Tống Tri Viễn: “Ông nội, ông thật sự có ý định biến Thẩm Lãng trở thành cổ ĐSo?”
“Tiểu Thẩm thật không đơn giản.

Cậu ta là thiên tài kinh doanh, ánh mắt của ông không sai.

Còn nhớ lần trước cháu cùng cậu ta đi bàn chuyện hợp tác với Lương Trí Nghĩa.

Lúc đó Lương Trí Nghĩa chỉ chờ được gặp cậu ta, điều này nói rõ trên người Tiểu Thẩm có sức quyến rũ đặc biệt.

Hơn nữa đừng quên truyền thông Tử Đằng là ở dưới cơ tập đoàn Phi Vũ, có lẽ phía sau Tiểu Thẩm còn ẩn giấu rất nhiều bí mật không muốn ai biết.” Tống Tri Viễn bình chân như vại nói.
Tống Nghiễn ở đối diện lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ông nội, thật sự thần bí như ông nói sao?”
“Khó mà nói, khó mà nói, đi một bước quan sát một bước vậy.” Tống Tri Viễn nói.
Đại học Giang Hoa, ở cổng trường.
Tống Từ, mặc một chiếc váy kẻ sọc JK, vẻ mặt vui vẻ sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng.
“Anh Lãng, tối hôm qua anh thực sự nắm tay Quan Sư, em mặc kệ, em muốn anh ôm một cái.”
Tống Từ cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, lao thẳng vào vòng tay của Thẩm Lãng.
Gương mặt Thẩm Lãng đen thui, sáng nay vừa mới dỗ được Lâm Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ lại có thêm một yêu tinh nhỏ.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thấu tình đạt lý, biết đó là bởi vì nhu cầu công việc, tuy rằng có chút ghen tị, nhưng cũng rất vui mừng cho Thẩm Lãng có thể làm ra công trạng.
Ngay cả khi Nhuyễn Nhuyễn ghen tuông thì cũng sẽ chôn giấu trong lòng, không quá thể hiện ra ngoài.

Nhưng Tống Từ thì khác, cô tinh nghịch và tùy hứng.
Tống Từ ở trong vòng tay của Thẩm Lãng lúc này, giống như một con mèo nhỏ.
“Em nhanh nhanh tránh ra đi.” Thẩm Lãng thực sự không chịu nổi sự dính người của Tống Từ.
“Không chịu, anh vẫn chưa làm bay hơi hết mùi dấm của em.” Tống Từ hoạt bát nói.
“Được, anh đưa em đi ăn.”
Bị con mèo nhỏ này dính vào nên đành phải vừa đấm vừa xoa.
“Được rồi, anh ôm em đi.” Tống Từ tinh nghịch nói.
“Ăn được thì ăn, không ăn được thì dẹp.” Thẩm Lãng nói xong thì quay đầu đi mất.
Quả nhiên chiêu này vẫn rất có tác dụng với Tống Từ, sau khi Thẩm Lãng quay đầu đi thì cô ấy vội vàng đuổi theo.
Thẩm Lãng đưa Tống Từ đến một nhà hàng thịt nướng mới mở.
Hai người ngồi yên vị, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Thịt xiên ở nhà hàng này ăn khá ngon.” Thẩm Lãng nói.
“Quả thực tạm được, anh Lãng, anh đút em ăn.” Tống Từ hơi há to miệng anh đào nhỏ, một dáng vẻ hoạt bát đáng yêu.
“Em nên đút anh mới đúng.” Thẩm Lãng cười xấu xa.
“Được rồi, được rồi, em đút anh ăn, anh Lãng đã thích thì em đành chiều ý anh.” Tống Từ cười, mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Bên trong nhà hàng đồ nướng, không khí náo nhiệt toả ra hương vị ngọt ngào.
Lúc này, một chiếc Maserati màu đỏ dừng bên ngoài nhà hàng nướng.
Từ trên xe bước xuống một cô gái trẻ trong trang phục thời trang.
Cô gái trẻ có dáng người kiêu hãnh và đầy ngông cuồng.
Sau đó cô ta bước vào nhà hàng thịt nướng và gọi điện trực tiếp cho quản lý.
“Họ vẫn ở đó chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc