SIÊU CẤP THIẾU GIA



Không dễ dàng tìm được Thẩm Lãng như vậy đâu.

Công tác bảo mật của Thẩm Lãng tuyệt đối không phải là công tác thông thường.

Đợi đến ngày ký kết hợp tác, Thẩm Lãng sẽ nghĩ ra cách khác để ứng đối.

Hôm ở quán Ngọc Đỉnh đã uống say mèm.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Lãng đến đại học Giang Hoa.

Đi bộ qua sân.

Trưởng ban thư ký và thư ký thư ký văn viên không cùng chung một văn phòng, mà là ở gần văn phòng phòng hiệu trưởng.

Vì vậy, Thẩm Lãng và Bạch Vi Vi sẽ không gặp nhau mỗi ngày, nhưng tin rằng Bạch Vi Vi sẽ sớm biết được vị trí hiện tại của Thẩm Lãng.

Tuy nhiên, điều này trong mắt của Thẩm Lãng không hề quan trọng, chỉ là một trưởng ban thư ký của đại học Giang Hoa nhỏ bé, anh cảm thấy không có gì đáng để khoe khoang.

Sau một ngày yên tĩnh trôi qua, Thẩm Lãng xách túi chuẩn bị đi làm.

Đột nhiên bị Tống Từ chạy tới gọi lại.

"Thẩm Lãng, hôm nay tôi cùng bạn học tổ chức tụ họp, anh cũng đến tham gia đi.

"

Lần này, Tống Từ chủ động mời.

Để bày tỏ sự hối lỗi Thẩm Lãng, cô chủ động bày ra việc này, lấy danh nghĩa tổ chức tụ họp, mời hai người bạn thân cùng chơi ở trường đi cùng, rồi mời Thẩm Lãng ăn một bữa cơm.

“Được.

” Thẩm Lãng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Hôm đó là Tống Nghiên đã đánh anh, không liên quan gì đến Tống Từ, là một người đàn ông, anh cũng không muốn tính toán thêm nữa.

Nhìn thấy Thẩm Lãng đồng ý lời mời, Tống Từ cuối cùng cũng an ủi được con tim tội lỗi của mình.

Cô quyết định mời Thẩm Lãng ăn xong một bữa, từ nay cả hai không còn nợ nhau nữa.

Ngay sau đó, Tống Từ đưa Thẩm Lãng đến một nhà hàng có tiếng lâu đời gần trường đại học Giang Hoa.

Cùng lúc đó, hai người bạn gái của Tống Từ cũng lần lượt đến, đồng thời cũng dẫn theo bạn trai của họ.

Cảnh tượng này khiến Tống Từ cảm thấy chút ngại.

Bởi vì, lúc đầu đã nói sẽ không cho bạn thân gọi thêm bạn trai đến, nhìn hai đôi tình nhân ngồi trước mặt, bầu không khí khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Hơn nữa, cô càng không muốn người khác chuyện ông nội muốn Thẩm Lãng làm con rể nhà họ Tống, nếu như buộc miệng nói bậy thì không được hay cho lắm.

"Tiểu Từ, Phan Hoa và Kim Dương đã gặp nhau trên đường đến đây, vì vậy họ đã đi theo tới đây, cậu không có ý kiến chứ?" Một trong hai người bạn thân hỏi Tống Từ.

“Đương nhiên không phản đối, cùng nhau ngồi ăn cơm đi.

” Cho dù Tống Từ có ý kiến ​​gì, cũng không tiện nói thẳng.

Bạn trai của hai cô bạn thân của Tống Từ tên là Phan Hoa và Kim Dương.

Hai người này không biết khách sáo là gì, ngồi xuống tự nhiên như ở nhà, hoàn toàn không tự coi mình là người ngoài.

Phan Hoa và Kim Dương đều có công ty trong gia đình, tuy không phải là doanh nghiệp nổi tiếng trong tỉnh, nhưng những cậu ấm này cũng thuộc tầng lớp giàu có trung lưu.

Họ thường hòa nhập rất tốt trong trường học.

Và hai cô bạn thân của Tống Từ trong nhà cũng toàn là doanh nhân.

“Tiểu Từ, vị đây là ai?” Phan Hoa nhìn Thẩm Lãng tò mò hỏi.

"Tôi quên không giới thiệu với mọi người.

Đây là bạn tôi Thẩm Lãng, làm việc tại trường đại học Giang Hoa.

" Tống Từ giới thiệu.

"Ồ? Nhìn có chút lạ mặt ha, là bạn trai cô sao?" Phan Hoa vừa hỏi vừa đánh giá cách ăn mặc của Thẩm Lãng hỏi.

Thẩm Lãng đang mặc đồng phục làm việc của trường đại học, vì vậy cũng nhìn chẳng ra được gì, nhưng Phan Hoa cảm thấy lạ mặt cho nên có thể loại khỏi phân vùng con cái nhà giàu.


Con cái nhà giàu trong cùng thành phố cho dù không có kết giao nhưng trong một số dịp nhất định có thể nhìn thoáng qua mặt nhau.

Trong mắt Phan Hoa, Thẩm Lãng giống như một tờ giấy trắng không chút ấn tượng.

Khi Tống Từ nhìn thấy sự hiểu lầm của Phan Hoa, cô ấy nhanh chóng giải thích: "Không phải là bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường thôi.

Chúng ta ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.

"
Chưa dừng lại ở đó Phan Hoa nói: "Đừng chuyển hướng đề tài, tôi nhớ Trần Phong từng theo đuổi cô, tại sao Trần Phong không tới? Ồ, tôi hiểu rồi, hóa ra Tiểu Từ thích gu thế này à.

"
Phan Hoa nói xong cũng liếc nhìn Thẩm Lãng.

“Không phải, anh nghĩ nhiều rồi, thật sự chỉ là một người bạn bình thường.

” Tống Từ lắc đầu.

Kể từ sau khi gia đình Trần Phong bị bại lộ chuyện mắc nợ, anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt Tống Từ lần nào nữa, thậm chí trên mạng cũng không có bất kì liên lạc gì.

Tống Từ cũng rất tò mò, và Trần Phong dường như đã bốc hơi ngay sau đó.

Cái này phải hỏi Thẩm Lãng, cái lồng chó lớn của Thẩm Lãng đã thu phục Trần Phong trở nên ngoan ngoãn nghe lời.

Tiền Doanh, bạn thân của Tống Từ, cảm thấy bạn trai Phan Hoa của cô đã hỏi quá nhiều nên nhanh chóng đá Phan Hoa ở dưới gầm bàn và ra hiệu dừng thảo luận chủ đề này.

Từ khi gặp phải một cô bạn thân như Hoàng Tú Tú, Tống Từ đã rút kinh nghiệm, hiện tại hai người bạn thân mới của cô đều là những cô gái có vẻ thuận ý cô hơn.

Mặc dù bạn thân của Tống Từ có vẻ thức thời nhưng họ không thể kìm được sự tò mò của bạn trai mình.

“Tiểu Từ, giải thích chính là để che giấu, được lắm nha, cô đã học được cách bao nuôi một tên ẻo lả à.

” Kim Dương lúc này cũng xen vào một câu.

Kỳ thật không khó để nhìn ra rằng Phan Hoa và Kim Dương đều có cảm giác như rơi vào hũ giấm.

Một người đề cập đến Trần Phong, người còn lại nói Tống Từ bao trai ẻo lả, đây chắc chắn là đang ám chỉ Thẩm Lãng không tiền không thế.

Phan Hoa và Kim Dương châm biếm Thẩm Lãng cũng là có nguyên do, bởi vì hai người họ cũng từng theo đuổi Tống Từ.

Có thể nói, gần một nửa số con trai nhà giàu trong trường đại học Giang Hoa đều chọn hai cô thiên kim hoa hậu giảng đường là Tống Từ và Lý Thư Yểu trở thành mẫu bạn gái lí tưởng để kết hôn, mà Phan Hoa và Kim Dương cũng không ngoại lệ.

Chỉ là theo đuổi không được, thậm chí đến cả Trần Phong có gia thế tốt hơn bọn họ rất nhiều cũng liên tục bị từ chối.

Cả hai đành phải rút lui và tìm một cô gái giàu không thua kém gì Tống Từ.

Tuy nhiên, tối nay nhìn thấy Tống Từ có vẻ như đang bao nuôi một tên ẻo lả không quyền không thế, trong long hai người đều không cam tâm.

Dựa vào đâu mà một kẻ chưa từng gặp mặt trong giới nhà giàu lại có thể ở bên Tống Từ?
Anh ta là ai?

Công ty gia đình là cấp bậc ngàn vạn sao?
Nó có thể được xếp vào top một trăm của tỉnh không?
“Tôi không có! Hai người đừng nói lung tung nữa!” Tống Từ không vui, trực tiếp nhăn mặt với Phan Hoa và Kim Dương.

Phan Hoa và Kim Dương không dám chọc tức Tống Từ, mà họ tập trung vào Thẩm Lãng.

“Người an hem này, tôi nói chuyện có hơi thẳng thắng như vậy, đừng để ý.

” Kim Dương hất mặt khinh thường buông xuống một câu.

Giống như là, tao mắng mày đần độn, là do tính tao thẳng thắng, mày đừng giận, cũng đừng để tâm.

Phan Hoa lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, đừng bận tâm, lời nói của chúng tôi tuy hơi thô, nhưng dù sao ý nghĩa cũng giống nhau.

"
Lúc này, vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh như băng không muốn trả lời.

Bởi vì hai tên này đặc biệt thiếu đòn, nếu không phải có Tống Từ ở đây, cộng thêm đang ở nơi công cộng, Thẩm Lãng sớm đã muốn tát cho bọn chúng một cái bạt tai.

Tống Từ đã nhìn ra chỗ không đúng, cô cau mày và cảm thấy rất hối hận.

Nếu biết sớm như vậy đã không rủ hai cô bạn thân tới ăn cơm chung, nếu chỉ hẹn Thẩm Lãng thì đã không xảy ra chuyện bây giờ.

"Phan Hoa, Kim Dương, hai người có thôi đi chưa? Câm miệng hết cho tôi!"
Tống Từ vốn dĩ sợ người khác biết chuyện ông nội muốn Thẩm Lãng trở thành cháu rể, nhưng khi nhìn thấy hai gương mặt âm hồn không tan của Phan Hoa và Kim Dương, cô đột nhiên nảy sinh ý định chọc tức Phan Hoa và Kim Dương.

Tống Từ khẽ nheo mắt nhìn Thẩm Lãng, ra hiệu cho Thẩm Lãng hợp tác, diễn kịch cho Phan Hoa và Kim Dương xem.

Trước khi Thẩm Lãng biết Tống Từ đang muốn làm gì, liền cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tống Từ đặt trong lòng bàn tay mình.

"Không giấu gì nữa, tôi lật bài ngửa vậy, Thẩm Lãng là vị hôn phu của tôi!"
Tống Từ nắm tay Thẩm Lãng đặt lên bàn cho Phan Hoa và Kim Dương xem.

Hai người Phan Hoa và Kim Dương đã tan nát cõi lòng khi chứng kiến ​​hành vi mập mờ này!
Thẩm Lãng cảm thấy có chút không nói nên lời trước hành động của Tống Từ.

Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển không biết đâu mà lần.

Sợ người khác biết là cô, chủ động cho người khác biết cũng là cô.

Vậy là ý gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc