SIÊU CẤP THIẾU GIA



Lý Hàn Lâm ném cho quản gia một ánh mắt, trói Lý Thư Yểu lại, trên miệng cũng dán băng dính.

“Đi khách sạn Ngọc Đỉnh!”
Lý Hàn Lâm nghe ngóng được chỗ ở của Tạ Lâm Vũ, mang theo cháu gái Lý Thư Yểu đến thẳng đó.

Giây phút này, trong lòng Lý Thư Yểu vô cùng đau xót, thất vọng đến cực điểm.

Trong mắt mọi người, ông nội đức cao vọng trọng, vậy mà lại trở nên xa lạ như vậy, cô thật không dám tin.

Lúc này cô nghĩ, nhà họ Lý trong tỉnh, dòng dõi Nho học, thật là đáng mỉa mai!
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở khách sạn Ngọc Đỉnh.

Lý Thư Yểu xem nhẹ cái chết, những lời trước kia nói ở buổi họp hằng năm, tuyệt đối không phải đùa cợt.

Một trái tim chỉ dành cho một mình anh ấy, đây là lời hứa.

Lý Hàn Lâm lấy chiếc mũ ở trên đầu đội lên đầu Lý Thư Yểu, che khuất nửa khuôn mặt, sau đó cùng quản gia đưa Lý Thư Yểu vào trong thang máy, lên trên phòng của Tạ Lâm Vũ.

Ở trong thang máy, thái độ của Lý Hàn Lâm đã dịu đi rất nhiều, ông ta muốn khuyên bảo Lý Thư Yểu, sau khi gặp mặt cậu chủ Tạ, thái độ cần phải lễ phép.

“Thư Yểu à, lát nữa gặp được cậu chủ Tạ rồi, nhất định phải nói chuyện tốt đẹp, khách khí, cố gắng hết sức để thể hiện ưu điểm của cháu, ông nghĩ phong thái dòng dõi Nho học của cháu, vẫn vô cùng đặc biệt, biết đâu lại có thể khiến cậu chủ Tạ thích thú.


” Lý Hàn Lâm nói.

Trên miệng Lý Thư Yểu, vẫn còn dán băng dính, cho nên lúc này không có cách nào trả lời được, chỉ có thể ấp úng làm hành động phản kháng.

“Đúng rồi, cháu cũng không được ra vẻ kiểu cách của cô chủ con nhà giàu, Tạ Lâm Vũ là cậu chủ nhà quan ở thành phố, địa vị cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù chúng ta có tới nịnh hót lấy lòng, anh ta chưa chắc đã thèm để ý, nhưng mà chuyện là do con người tạo nên mà, đàn ông đều yêu thích cái đẹp, điều này chắc không cần ông phải dạy nữa.


Lý Hàn Lâm ở trong thang máy, dặn dò Lý Thư Yểu vài câu, sau đó đợi đến khi ra khỏi thang máy, khi đến trước cửa phòng của Tạ Lâm Vũ, ông ta mới nhanh chóng xé băng dính trên miệng Lý Thư Yểu xuống.

“Tương lai nhà họ Lý, đều trông cậy vào cháu, nếu không thì nhà họ Lý chúng ta, sẽ thật sự phải tán gia bại sản rồi!”
Nói xong câu này, Lý Hàn Lâm liền nhấn chuông cửa.

Nhưng sau khi cửa phòng được mở ra, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc.

Thẩm Lãng, lại cũng đang ở trong phòng.

Cảnh tượng đập vào mắt lúc ấy chính là, Tạ Lâm Vũ đang rót trà cho Thẩm Lãng.

Lý Hàn Lâm, Lý Thư Yểu, bao gồm cả quản gia, ba người đều đang trợn tròn mắt.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Tạ ở thành phố, mà lại đang rót trà cho hạng người tầm thường như Thẩm Lãng, hai người chỉ là tình cờ gặp nhau, chỉ mới gặp mặt có một lần, tại sao Thẩm Lãng lại có thể xuất hiện trong phòng của Tạ Lâm Vũ?
Với kiểu cậu chủ lớn như Tạ Lâm Vũ, đáng lẽ phải rất chú ý bảo vệ chuyện riêng tư mới đúng chứ, nhưng vì sao lại để cho Thẩm Lãng chui được vào?
Chẳng lẽ là, hai người đang! đang?
“Thẩm Lãng, anh! ” Lý Thư Yểu kinh ngạc đến há hốc mồm, không nhịn được phải hỏi.

Cô bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ trước đây Thẩm Lãng từ chối cô, là bởi vì Thẩm Lãng thích đàn ông?
Lý Thư Yểu có chút hoảng loạn, người đàn ông hết lòng cảm mến nếu như thích đàn ông, chuyện này thực sự khiến người khác không thể chấp nhận nổi!
“Tôi làm sao?”
Thẩm Lãng tỏ vẻ rất vô tội, tại sao mấy người này đều dùng loại ánh mắt ấy nhìn anh.

“Hai người! ” Lý Thư Yểu không biết nên nói như thế nào.

“Có thắc mắc gì sao, Tạ Lâm Vũ là người bạn tôi mới quen, đến tìm anh ấy uống trà.

” Thẩm Lãng thản nhiên nói.

Hai người quả thực không có loại quan hệ đó, mọi người đều không biết, hai người là bạn từ hồi nhỏ, cùng nhau lớn lên trong vòng tròn dưới chân thành phố Hà Nội.

Lý Thư Yểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thầm nghĩ là do mình suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng lúc này, Lý Hàn Lâm trách móc Thẩm Lãng nói: “Anh cũng dám gọi thẳng tên của cậu chủ Tạ? Tên của ngài ấy là cái anh có thể gọi sao?”

“Tôi gọi như thế nào, có liên quan gì đến ông? Tôi gọi cũng gọi rồi, ông có thể làm gì được tôi!” Thẩm Lãng lạnh lùng liếc nhìn Lý Hàn Lâm.

“Cậu chủ Tạ, cậu nhìn xem, tên nhãi này thật quá vô lễ!” Lý Hàn Lâm khó chịu nói: “Tôi thay cậu dạy dỗ anh ta!”
Không ngờ tới, Tạ Lâm Vũ trực tiếp nhìn Lý Hàn Lâm bằng ánh mắt hung dữ.

“Láo xược! Anh ấy là bạn tôi mới quen, tôi không quan tâm những lễ nghi phiền phức này, hơn nữa chuyện của tôi, không đến lượt ông quản!”
Ẩn ý của Lý Hàn Lâm, chính là Thẩm Lãng có thể không cần phải quan tâm đến lễ nghĩa phiền phức, nhưng những người khác thì chưa chắc, chỉ là Lý Hàn Lâm lại không hoàn toàn hiểu được.

Lý Hàn Lâm cảm thấy rất bực bội, cậu chủ Tạ vì sao lại khách khí với Thẩm Lãng như vậy, xem ra tên nhãi Thẩm Lãng này rất biết cách bợ đít.

“Cậu chủ Tạ, tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ.

” Lý Hàn Lâm cũng không dám làm hỏng chuyện lớn.

“Cứ nói thẳng đi, không có người ngoài.

” Tạ Lâm Vũ nói.

“Chuyện này thì, vẫn cứ nên là ba người chúng ta nói chuyện là được, người tạp vụ xin hãy đi ra chỗ khác.


Nói xong, Lý Hàn Lâm liền kêu quản gia ra ngoài cửa đứng chờ, sau đó liền nhìn về hướng Thẩm Lãng nói: “Anh cũng đi ra!”
“Anh ấy không cần phải đi ra, Lý Hàn Lâm ông có chuyện gì, nhanh chóng nói thẳng, đừng làm bộ nữa!” Tạ Lâm Vũ nói thúc giục.

Đôi mắt già nua của Lý Hàn Lâm, híp lại thành một đường chỉ, trong lòng nghĩ chỉ đành chơi trò may rủi với khuôn mặt già này.

“Cậu chủ Tạ, chính là chuyện đó, cần cậu giúp đỡ.

” Lý Hàn Lâm bày ra khuôn mặt vẻ khổ cực, nói: “Cũng chỉ có cậu mới có thể cứu giúp nhà họ Lý của tôi, nếu cậu mà không ra tay, nhà họ Lý tôi thực sự sẽ xong đời rồi.


“Đã muộn rồi, có người muốn nhà họ Lý của ông phải tán gia bại sản, tôi cũng không thể nhúng tay.

” Vẻ mặt Tạ Lâm Vũ nghiêm túc.

Nghe thấy lời này, phía sau gáy của Lý Hàn Lâm, lạnh lẽo, ông ta vừa kinh ngạc vừa không dám tin.

Vậy mà lại có người muốn đặc biệt hại nhà họ Lý của mình, hơn nữa đến cả cậu chủ Tạ cũng không có cách nhúng tay vào, nhà họ Lý của mình đã đắc tội với tượng thần như này khi nào vậy?
Lý Hàn Lâm sao cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là đã đắc tội với ông lớn nào trong giới thành phố, ông ta thậm chí còn nghi ngờ đây là lý do Tạ Lâm Vũ cố tình đưa ra để từ chối ra tay giúp đỡ.

“Cậu chủ Tạ, cậu đừng nói đùa nữa, nhà họ Lý tôi chỉ là dòng họ hạng hai, sao lại có thể đắc tội với ông lớn ở thành phố chứ, không có ân oán gì với bọn họ cả.

Lý Hàn Lâm cúi gằm khuôn mặt già nua của ông ta, sắp khóc đến nơi.


“Tôi không nói đùa, nhà họ Lý các ông ác giả ác báo, chỉ có một kết cục là phá sản thôi.

” Tạ Lâm Vũ nói xong câu này, liếc mắt nhìn Thẩm Lãng một cái.

Thẩm Lãng không cho anh tham gia, anh tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp nhà họ Lý, hai người mặc dù là bạn thuở nhỏ, nhưng nói đến địa vị thực lực, Thẩm Lãng vẫn là hơn một bậc.

“Cậu chủ Tạ, tôi có lời muốn nói với cậu.

” Nói xong, Lý Hàn Lâm liền bước nhỏ đến gần bên tai Tạ Lâm Vũ, nhỏ giọng nói: “Đêm nay để cháu gái của tôi Lý Thư Yểu ở lại cùng cậu, chăm sóc cậu chu đáo.


Lão già Lý Hàn Lâm này, còn tưởng là Tạ Lâm Vũ đang thử thách ông ta, cho nên còn lấy ra thành ý để bày tỏ.

Khi Tạ Lâm Vũ nghe thấy lời nói này của Lý Hàn Lâm, cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, trên đời lại có loại ông nội như này, coi cháu gái ruột như quân cờ mua bán.

“Lý Hàn Lâm! Ông thật không có liêm sỉ!”
Tạ Lâm Vũ tức giận mắng Lý Hàn Lâm, khinh thường phải làm bạn với loại người này.

Còn Thẩm Lãng cũng nghe thấy được, trực tiếp giơ chân đá văng Lý Hàn Lâm ra ngoài cửa.

“Đồ vô liêm sỉ! Già mà không có nết!” Thẩm Lãng tức giận không cản nổi, anh từ trước tới nay luôn gai mắt với loại suy nghĩ lệch lạc như này, đối với loại người này căn bản không cần phải phí lời vô ích.

Lý Thừa Lâm xương cốt già yếu, sao có thể chịu đựng nổi cú đá này của Thẩm Lãng, quỳ rạp trên mặt đất van xin nói: “Đừng đánh, xin cậu đừng đánh, tôi dù có chết, cũng phải chết một cách rõ ràng, rốt cuộc là tôi đã đắc tội với ông lớn nào, ai có thể nói tôi biết?”
Tạ Lâm Vũ thẳng thắn nói: “Người mà ông đắc tội, là người mà tôi cũng không dám không tôn trọng!
Lý Hàn Lâm càng ngày càng mơ hồ không hiểu, đến cả cậu chủ nhà họ Tạ mà không dám không tôn trọng, anh ta rốt cuộc là ai?
Cùng lúc này, phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tề Thị, rèm cửa sổ được kéo kín mít.

Tề Như Tuyết mặc quần áo chỉnh tề, hài lòng nhếch lên đôi môi đỏ mọng: “Nhạc Sâm, lần sau lại cố gắng thêm lực.


Vừa đúng lúc này, Tề Như Tuyết nhận được tin nhắn từ ông nội Tề Diêm Vương gửi tới.

“Chuyện cả một nhà ông nội Tề Đại Sơn mất tích, đã có manh mối!”.


Bình luận

Truyện đang đọc