SIÊU CẤP THIẾU GIA



Tống Nghiễn tưởng rằng chị gái sẽ phối hợp với mình, nhưng lại không nhận được lời hồi đáp tích cực từ chị gái.
Chỉ thấy Tống Từ cúi đầu, khẽ cắn đôi môi anh đào, không nói một lời nào.
Nếu xét về khuôn mặt, Thẩm Lãng phù hợp với thẩm mỹ của cô hơn.
Nếu so về vóc người nữa, cô còn không có biết ai hơn một bậc, dù sao thì mới chỉ nhìn thấy hình của đối phương, chưa tiếp xúc qua.
Ngược lại, về vóc người của Thẩm Lãng cô đã có cơ hội tự tay thể nghiệm qua, ngay từ lúc đầu đã khiến cô kinh ngạc, vui mừng không ít.
Về phần gia cảnh, trong mắt cô quả thật so với người kia thì Thẩm Lãng kém hơn nhiều, nhưng gần đây Thẩm Lãng vừa mời bàn xong một vụ làm ăn lớn, chứng minh rằng rõ ràng Thẩm Lãng vẫn có chút khả năng, không hoàn toàn là một kẻ đểu cáng.
"Từ, chị nói đi, bạn học của em rất đẹp trai đúng không?" Tống Nghiễn vội hỏi.
"Cũng...!Tạm được đi." Tống Từ chần chừ trả lời.
"So với tên Thẩm Lãng kia thì đẹp trai hơn nhiều chứ?" Tống Nghiễn lại hỏi.
"Cái này...!Rất khó nói...!Cũng không cách nhau là mấy." Tống Từ ấp úng.

"Vậy đối với gia đình của cậu ta, chị có hài lòng không?"
"Khá tốt...!Khá tốt..."
Tống Từ cảm thấy anh hỏi quá trực tiếp, những việc như "thích" này không thể lấy điều kiện gia đình để mà bàn luận, nếu không thì đã được coi là xem mắt rồi.
Lại nói, chỉ dựa vào một tấm hình mà chắc chắn người đó là bạn đời của mình, vậy cũng quá giống một trò đùa rồi.
Tống Nghiễn thấy chị gái không phối hợp cũng không biết phải làm sao.
"Từ, chị sẽ không phải thật sự vừa ý tên nhóc Thẩm Lãng kia đấy chứ?" Tống Nghiễn mơ hồ thấy lo lắng, anh cảm thấy nhất định phải nhanh chóng gọi bạn học cũ tới, nếu không sẽ để chị gái rơi vào vũng bùn của tên Thẩm Lãng kia.
"Không phải, em trai, chẳng qua là chỉ thấy, mới chỉ có một tấm hình thôi, làm sao mà có thể nói sẽ yêu được, chỉ có thông qua tiếp xúc với nhau mới có thể hiểu được anh ấy là người như thế nào."
Tống Từ khẽ gật đầu một cái, lúc này những tính tình hoạt bát trước đây của cô đã thu lại, trở nên hết sức nghiêm túc.
"Em cam đoan chị nhất định sẽ thích, bạn học cũ kia của em đặc biệt ưu tú, Thẩm Lãng căn bản là không thể so sánh được, cứ quyết định như vậy đi, chờ cậu ấy hẹn thời gian gặp mặt."
Cứ như vậy, Tống Nghiễn quyết định phải giới thiệu bạn học cũ cho chị gái mình.
Tống Tốn vẫn giữ nguyên quan điểm, cũng không có can thiệp vào, ngược lại còn mong đợi bạn học cũ của con trai mình sớm đến tỉnh này, nếu như có ứng cử viên tốt hơn Thẩm Lãng, vậy thì thật tốt quá rồi.
Mà Tống Tri Viễn lại cho rằng vàng thật không sợ lửa, người ông coi trọng, chắc hẳn sẽ không khiến ông thất vọng, đặc biệt là khi Thẩm Lãng còn vừa đàm phán xong một vụ làm ăn lớn, ông lại càng tin tưởng Thẩm Lãng hơn.
Hơn nữa, Tống Tri Viễn còn quyết định phải thưởng cho Thẩm Lãng một chiếc xe, để sau này Thẩm Lãng đi lại thuận tiện hơn.
Giờ phút này, Thẩm Lãng đang đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi dạo phố.
Hôm nay Lâm Nhuyễn Nhuyễn không đi làm, Thẩm Lãng đưa cô đi thư giãn một chút, nhân tiện mua sắm nữa.
Vốn là vẫn còn mấy tỷ vẫn chưa tiêu hết, Vườn hoa Minh Châu lại giúp anh kiếm thêm mấy trăm, để cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn mua chút trang sức cũng không tốn bao nhiêu tiền cả, có hơn mười mấy tỷ mà thôi.
Vì để cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn tiếp cận với những thứ trang sức này, Thẩm Lãng để nhân viên của cửa hàng báo giá thấp hơn, như lần trước ở cửa hàng ngọc bích vậy.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn quá đơn thuần cũng sẽ không hoài nghi cái gì cả.
Hôm nay Lâm Nhuyễn Nhuyễn mặc một bộ váy bằng lụa mang khí chất tiên nữ màu trắng, vừa ưu nhã, lại có khí chất, đơn giản mà không mất đi sự tinh xảo tuyệt đẹp, vô cùng phù hợp với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Người đẹp dáng đẹp, dịu dàng thùy mị, mặc cái gì cũng đẹp.

Nếu như Lâm Nhuyễn Nhuyễn có thêm phần tự tin, vậy thì thật là hoàn mỹ.
Mười một giờ sáng, Thẩm Lãng đi dạo phố thấy có chút khát nước liền đi mua trà sữa, để Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng chờ ở cách đó không xa.
Ngay lúc đó, có một cô gái nhỏ mặc một chiếc váy đen mang theo hương thơm tươi mát dắt một con chó bull đi tới.
Nhìn tuổi tác của cô gái, đại khái tầm hai mươi bốn tuổi, xét về diện mạo mà nói có thể đạt tới tám mươi lăm điểm, chính là trên mức trung bình.
Nhưng mà, ngược lại trang điểm lại khá tinh xảo, toàn thân toàn là hàng hiệu, nhìn một cái liền biết ngay đây là một cô gái nhà giàu.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn lẳng lặng đứng chờ, đột nhiên con chó bull kia thoát khỏi sợi dây trong tay cô gái, mạnh mẽ nhào tới hướng Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mặc dù dáng người của con chó bull khá nhỏ nhưng lại hung mãnh hiếu chiến vô cùng, nhanh chóng vọt tới trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn khiến cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn không kịp phản ứng.
Chết tiệt!
Con chó này cắn một cái đã xé toạc một mảnh váy của Lâm Nhuyễn Nhuyễn sau đó cũng không có dừng việc công kích lại.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn chưa rơi vào hoàn cảnh như này bao giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa sợ tới tái mét, vô thức dùng chân đạp vào người con chó bull.
Nhưng cô đâu phải đối thủ của con chó bull, con chó tiếp tục nhào tới cắn váy lại bị xé ra một mảnh lớn, ngay cả bắp chân cũng bị con chó cắn vào xuất hiện vết thương.
Nhưng mà ngay lúc này, chủ nhân của con chó, cũng chính là cô gái nhà giàu kia thế nhưng cũng không có chút sốt ruột nào cả, cũng không hoảng loạn chút nào, chỉ khoanh hai tay, lạnh nhạt đứng một bên xem náo nhiệt.
Thậm chí, trên khóe miệng còn trưng ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Trong lúc hốt hoảng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đá lung tung có mấy lần đạp trúng đầu con chó này nhưng lực cũng không có lớn, chỉ đạp đầu con chó ra ngoài được nửa thước.
Hành động này, ngược lại lại khiến cho cô gái nhà giàu kia không được bình tĩnh như vậy nữa.
Ngay sau đó, cô gái kia kêu lên một tiếng the thé kích động: "Cục cưng! Cô làm gì cục cưng của tôi thế này, cục cưng ơi!"
Cô gái chạy thật nhanh tới, ngồi xổm xuống, ôm chặt con chó bull kia vào trong ngực.
Sau đó, cô gái này ngẩng đầu, nét mặt đầy hung hăng, trợn mắt lên nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn, mở miệng ra uy hiếp cô: "Cô là một người phụ nữ độc ác, cục cưng của tôi đáng yêu như vậy, vậy mà cô cũng có thể đánh được, nếu như cục cưng nhà tôi có việc gì không may, tôi sẽ cho cô đẹp mặt!"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn lúc này đặc biệt cảm thấy tủi thân, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Rõ ràng là chó dữ làm bị thương người khác, thế nào lại bị uy hiếp ngược lại, còn có nói đạo lý nữa hay không đây?

Mà lúc này, Thẩm Lãng vừa mới mua trà sữa quay lại.
Khi thấy một màn này, anh cực kỳ tức giận!
"Nhuyễn Nhuyễn, em sao thế? Là con chó này cắn em bị thương sao?"
Thẩm Lãng nhanh chóng chạy tới, liếc nhìn gấu váy bị cắn tan tành của Lâm Nhuyễn Nhuyễn và vết thương ở trên bắp chân, càng thấy tức giận!
Đôi mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ bừng, khẽ gật đầu, uất ức vô cùng.
"Ai dô, bạn trai tới à, được thôi, vừa đúng lúc nói lý lẽ đi." Cô gái nhìn về phía Thẩm Lãng, vênh mặt hống hách nói: "Bạn gái anh đá cục cưng nhà tôi, lập tức bảo cô ta nói xin lỗi với cục cưng của tôi ngay!"
Trong mắt Thẩm Lãng tản ra một tia ớn lạnh.
Thấu xương!
Chó cắn người, người còn phải xin lỗi chó, cái đạo lý gì đây?
Người còn không bằng cả một con chó sao?
"Trừng cái gì mà trừng, tranh thủ thời gian bảo bạn gái anh nói xin lỗi đi, cục cưng nhà tôi là giống chó Bulldog Anh thuần chủng, cũng không phải mấy loại chó vườn của Việt Nam đâu, nó bầu bạn với tôi ba năm, cũng giống như con trai ruột của tôi vậy, bạn gái anh đá nó tổng cộng ba cái, vậy thì bảo cô ta quỳ xuống dập đầu ba cái với cục cưng nhà tôi đi, nếu không thì chuyện này không có xong đâu!"
Cô gái một lần nữa vênh váo hung hăng thốt ra những lời độc ác.
Hóa ra cô gái này lại chỉ là một người cuồng chó.
Bất kể là giống chó trong nước hay giống chó ngoại quốc, cái này cũng không có cái gì vượt trội hơn cả, chỉ là do sở thích của mỗi người thôi, nhưng dáng vẻ hùng hổ dọa người của cô gái này thật là quá đáng rồi.
"Nói chuyện đi, anh câm sao? Lập tức dập đầu xuống nói xin lỗi! Nếu không hài người sẽ phải trả giá đắt!" Cô gái cao giọng hét lên, chỉ tay vào Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
"Các người có biết tôi là ai không? Chỉ cần một câu nói của tôi thôi, lập tức có thể khiến cho hai người biến mất khỏi tỉnh này!".


Bình luận

Truyện đang đọc