SIÊU CẤP THIẾU GIA



Biệt thự nhà họ Vu nằm ở phía bắc của Giang Nam, là một biệt thự riêng lẻ gồm ba tầng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãng tới nhà họ Vu.
Lần trước là ở Khách sạn Đông Pha, cách biệt thự nhà họ Vu không xa.
Nơi phồn hoa thực sự của Giang Nam không phải ở phía bắc, nhưng nơi này vẫn cao cấp hơn so với Vân Thành.
Vừa đến cửa nhà họ Vu, anh đã nhìn thấy một bể bơi lớn mới xây trong sân biệt thự.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Lãng lập tức nhíu mày lại.
Có tiền để xây bể bơi mà không có tiền để trả nợ, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.
Thẩm Lãng bấm chuông cửa.
Bảo vệ trong nhà họ Vu đến hỏi thăm Thẩm Lãng rồi nhanh chóng mở cửa.
Sau đó một mình Thẩm Lãng tiến vào trong biệt thự nhà họ Vu.
Đúng lúc này, hai bố con Vu Mang và Vu Minh đã đợi sẵn ở sảnh tầng một của biệt thự.
Người nhà họ Vu biết rằng chắc chắn hôm nay Thẩm Lãng sẽ đến.
Thẩm Lãng vừa bước vào cửa, Vu Mang đã đứng dậy chào hỏi bằng vẻ mặt tươi cười.
Mặc dù Vu Mang vô cùng hận Thẩm Lãng vì anh đã phá hỏng chuyện tốt của gia đình họ, nhưng xét thấy bản lĩnh của Thẩm Lãng vô cùng tốt, huống hồ nhà họ Vu lại không có lí do gì để ra tay, nên ông ta chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng hôm nay ông ta cũng không có ý định để cho Thẩm Lãng ra khỏi đây một cách an toàn.
Mà lúc này Vu Minh, con trai lớn của Vu Mang lại không hề đứng lên chủ động chào hỏi với Thẩm Lãng.
Thấy vậy, Vu Mang nhanh chóng liếc sang nhìn Vu Minh một cái, lúc này Vu Minh mới chịu đứng lên.
Xem ra Vu Minh có ân oán rất sâu sắc với Thẩm Lãng.
Đương nhiên cũng có thể thấy được rằng Vu Minh vẫn còn trẻ tuổi, dễ hành động theo cảm tình.
Thẩm Lãng chú ý tới thái độ của Vu Minh, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.
“Ba mươi bốn tỷ đồng, lập tức chuyển vào tài khoản của tôi.” Thẩm Lãng nói với Vu Mang.
Hiện tại Thi Thanh Thanh không có tài khoản riêng của mình, vì vậy Thẩm Lãng nhận tiền thay Thi Thanh Thanh trước, sau đó lại lập một tài khoản ngân hàng cho cô ấy.
"Anh Thẩm Lãng, chuyện này không tốt lắm đâu, chúng tôi trả lại tiền cho thầy của anh, sao có thể chuyển vào tài khoản của anh được chứ? Hay là..."
Câu nói kỳ quái này của Vu Mang đang ám chỉ rằng Thẩm Lãng muốn nuốt tiền của thầy mình.
"Đừng nói nhảm nữa! Trả tiền!"
Thẩm Lãng không có ý định nói nhảm với người nhà họ Vu.
Nếu người nhà họ Vu thức thời thì Thẩm Lãng chỉ cần lấy lại số nợ là được, anh sẽ cố gắng không làm khó những chuyện khác.
Nhưng nếu người nhà họ Vu giở trò với anh thì Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không khách sáo.
Như thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ánh mắt của Thẩm Lãng, Vu Mang vô thức lùi lại phía sau một bước.
"Anh Thẩm Lãng, trả lại tiền thì không sao, nhưng số tiền mà chúng tôi phải trả lại là tiền của Thi Bất Du, tiền của thầy anh.

Anh hãy đưa tôi số tài khoản của thầy anh, bây giờ tôi sẽ lập tức bảo bên tài vụ trả tiền."
Trong lòng Vu Mang cảm thấy hơi sợ hãi nhưng ông ta vẫn nói ra câu này.
Thật ra hôm nay Vu Mang không có ý định trả lại tiền.
Tại Khách sạn Đông Pha, cơ hội tuyệt vời để nhà họ Vu gặp gỡ cậu chủ Ngoan Nhân đã bị Thẩm Lãng phá hủy.

Đối với chuyện này, người nhà họ Vu vẫn luôn ôm mối hận trong lòng, không thể vượt qua rào cản này.
"Thầy của tôi đã mất tích rồi, tôi đến đây để nhận thay!"
Thẩm Lãng bước lên trước một bước, vươn tay túm lấy cổ áo Vu Mang.
"Nếu ông không trả lại thì hôm nay nhà họ Vu sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Giang Nam!"
Đúng lúc này đột nhiên có một trăm người đàn ông cao to lực lưỡng xông ra từ căn phòng khác.
Tất cả đều mặc đồ đen, cầm roi điện trong tay.

Đây là vệ sĩ chuyên nghiệp của Công ty vệ sĩ Trâu Rừng được nhà họ Vu thuê về làm vệ sĩ riêng.
Vì muốn cho Thẩm Lãng biết tay nên lần này nhà họ Vu cũng đã khô máu rồi.
Phía sau đó, Vu Minh đứng trong đám người, nở một nụ cười chế nhạo: "Ha ha, Thẩm Lãng, anh xong đời rồi! Một trăm người vệ sĩ này đều được đào tạo chuyên nghiệp, bọn họ là những người ưu tú của Công ty vệ sĩ Trâu Rừng.

Để tôi xem hôm nay anh còn có năng lực gì hay không!"
Lúc này Vu Minh mới dám đứng ra để rêu rao, nếu không thuê được một trăm tên vệ sĩ ưu tú này thì có lẽ ngay cả một câu anh ta cũng không có can đảm để nói.
Sau khi đám vệ sĩ xuất hiện, lá gan của Vu Mang cũng lớn lên.
Mặc dù không hề kiêu ngạo như con trai của mình, nhưng sự tự tin của ông ta cũng tăng lên nhiều hơn.
Bởi vì Công ty vệ sĩ Trâu Rừng là công ty vệ sĩ nổi tiếng nhất ở phía bắc Giang Nam, những vệ sĩ mà họ đào tạo được là sự lựa chọn hàng đầu của những nhà giàu có ở phía bắc Giang Nam.
Rất nhiều người tài xuất thân từ Công ty vệ sĩ Trâu Rừng đã trở thành trụ cột vững chắc trong ngành vệ sĩ.
Vì vậy người nhà họ Vu cho rằng nếu bỏ tiền ra thuê nhiều vệ sĩ ưu tú như vậy, thì chắc chắn hôm nay không phải sợ Thẩm Lãng, thậm chí có thể đánh lại Thẩm Lãng.
“Thẩm Lãng, anh đã khiến nhà họ Vu của tôi bỏ qua cơ hội tốt trăm năm mới có một lần.

Anh là tội đồ của nhà họ Vu tôi!” Rốt cuộc Vu Mang cũng bắt đầu hiện nguyên hình của mình.
“Đúng vậy, Thẩm Lãng, nếu không phải vì anh thì nhà họ Vu chúng tôi đã bám víu quan hệ được với cậu chủ Ngoan Nhân rồi, đồ khốn nạn nhà anh!” Vu Minh vô cùng mê muội cậu chủ Ngoan Nhân, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy bản thân cậu chủ Ngoan Nhân, cũng không biết tên của người đó là gì.

Anh ta không biết rằng người mà hiện tại mình đang mắng chửi chính là cậu chủ Ngoan Nhân mà anh ta ngưỡng mộ điên cuồng.
"Ha ha, cơ hội trăm năm mới có một lần? Nhà họ Vu các người cũng xứng có được cơ hội trăm năm sao?" Thẩm Lãng cười khẩy và hỏi.
Câu nói này rốt cuộc cũng khiến hai bố con nhà họ Vu nổi giận đến mức phát điên lên.
"Thẩm Lãng! Nhà họ Vu chúng tôi không xứng sao? Sao chúng tôi lại không xứng chứ? Đêm đó cậu chủ Ngoan Nhân định ở lại Khách sạn Đông Pha.

Chính vì anh gây rối trong Khách sạn Đông Pha mới khiến cậu chủ Ngoan Nhân chuyển đến khách sạn khác, vì vậy nhà họ Vu chúng tôi đã đánh mất cơ hội gặp gỡ và tiếp xúc với cậu chủ Ngoan Nhân.

Anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này!"
Trong ánh mắt của Vu Mang lộ ra sự hung ác, chỉ vào Thẩm Lãng mà quở trách.
Ông ta vừa dứt lời thì thấy Thẩm Lãng đã vung tay.
"Bốp!"
Thẩm Lãng vung một bạt tai, đánh vào gương mặt của Vu Mang.

"Tôi đã nói các người không xứng thì nhất định là không xứng!"
Lời nói của Thẩm Lãng vang vọng khắp biệt thự.
Vu Mang phải chịu nhục nhiều lần nên không nhẫn nhịn được nữa, ông ta ôm mặt, điên cuồng hét lên: "Đánh chết nó! Đánh chết nó cho ông đây!"
Vu Minh cũng gào thét: "Giết chết nó! Nhà họ Vu sẽ treo thưởng!"
Chẳng mấy chốc một trăm tên vệ sĩ ưu tú đã lao về phía Thẩm Lãng như hổ xuống núi, vô cùng hung ác.
Bộp!
Thẩm Lãng tung cú đấm qua, đánh thẳng vào một gã vệ sĩ đang lao tới trước mặt.
Ngay sau đó, tên vệ sĩ này cùng với năm tên vệ sĩ phía sau cũng ngã nhào xuống đất.
Đây không phải là chiêu võ đánh từ xa, mà hoàn toàn là sức mạnh.
Ngay cả năm tên to cao vạm vỡ cũng không đỡ nổi một cú đấm này của Thẩm Lãng.
Tiếp theo đó!
Thẩm Lãng không dừng lại.
Ngay sau đó anh lại đánh nhau một trận với những người được gọi là vệ sĩ ưu tú của Công ty vệ sĩ Trâu Rừng này.
Mấy con gà yếu ớt này không hề có sức chống trả trước Thẩm Lãng.
Còn Thẩm Lãng thì chỉ như đang rèn luyện thân thể.
Kể từ khi công việc ở Vân Thành kết thúc, Thẩm Lãng vẫn luôn tiếp tục rèn luyện thân thể của mình.
Kiểu đánh nhau này cũng không thể nâng cao tu luyện võ công của anh, nhưng lại thích hợp để thư giãn gân cốt.
Thật ra việc này cũng chẳng khác gì so với việc Thẩm Lãng chạy bộ buổi sáng, đối với anh, loại hình vận động nhiều người như thế này cũng chỉ nhẹ nhàng như tập một bài thể dục theo nhạc vậy, năng lượng bị tiêu hao cũng tương tự như nhau.
Ba phút sau, những người được gọi là vệ sĩ ưu tú của Công ty Trâu Rừng này đều ngã xuống đất, đau đớn đến nỗi không thể đứng dậy được.
Giải quyết dễ dàng.
Sau đó, Thẩm Lãng trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Kim.
"Điều tra về Công ty vệ sĩ Trâu Rừng, hủy tư cách kinh doanh của bọn họ! Tất cả những vệ sĩ ở đó đều không được tuyển dụng, cho vào danh sách đen nghề nghiệp! Đừng hỏi tôi nên sử dụng phương pháp và thủ đoạn gì, ông cứ tự làm đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc