SIÊU CẤP THIẾU GIA



Sau khi Thẩm Lãng rời khỏi trường Ngự Bi thì hiệu trưởng Lục Kiệt ngồi ngẩn người trước bàn làm việc.
‘Hôm nay mình sao vậy nhỉ, sao mình lại bị đè ép dưới khí thế của Cậu Lãng kia chứ? Lúc trước mình sẽ không như thế!’
Lục Kiệt vẫn còn hơi buồn bực, cuộc nói chuyện ngắn ngủi hôm nay, cả quá trình ông ta đều bị Thẩm Lãng dắt mũi kéo đi.
Nhưng rõ ràng Lục Kiệt là hiệu trưởng nhưng lại bị đối phương chỉ đông chỉ tây, không có chút dáng vẻ nào của một người hiệu trưởng cả.
Lúc này Thẩm Lãng đã lên xe.
“Đi đến Ngôn Hoà Đường đi.” Thẩm Lãng ra lệnh cho 9526.
“Cậu chủ, đi Ngôn Hoà Đường làm gì ạ.” 9526 hỏi.
“Khiêu chiến.” Thẩm Lãng nói.
Nếu như Ngôn Hoà Đường đã phụ lòng tốt của người khác, vậy thì Thẩm Lãng cũng không cần thiết phải đối tốt với họ làm gì nữa.
“Vâng thưa cậu chủ!”
9526 đánh tay lái quẹo phải.
Trường học Ngự Bi cách Ngôn Hoà Đường cũng không xa.
Nếu như không bị tắc đường thì lái xe khoảng mười phút là đến nơi.

Rất nhanh xe đã dừng trước Ngôn Hoà Đường.
Phó viện trưởng Quý Liên Giang của Ngôn Hoà Đường có nằm mơ cũng không ngờ đến Thẩm Lãng lại chủ động đến tìm ông ta.
Lúc này Quý Liên Giang vừa mới uống thuống, ông ta cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong người đi tới văn phòng làm việc.
Nghe trợ lý trong văn phòng nói, có người muốn gặp ông ta.
Ông ta còn tưởng rằng là người của nhà họ Cát, bởi vì ông chủ của nhà họ Cát Cát Thuận tối qua đã hẹn gặp ông ta trước, hôm nay sẽ tới Ngôn Hoà Đường kiểm tra sức khoẻ.
Cát Thuật bị bệnh tim mạch, ông ta cũng có tuổi rồi, chỉ sống dựa vào thuốc thang.
“Cho họ vào.”
Quý Liên Giang không ngờ người đến lại là Thẩm Lãng, ông ta còn nghĩ người kia là Cát Thuật chứ.
Dù sao thì hiện giờ Thẩm Lãng là kẻ gặp rất nhiều tin tức xấu trong giới y học ở Giang Nam, lúc này tốt nhất nên tạm thời lánh đi, thậm chí còn có khả năng sẽ phải trốn đi nơi khác.
Nhưng hết lần này đến lần khác Thẩm Lãng không làm cái gì cả.
Trốn? Tại sao phải trốn ư?
Chữa bệnh cho bệnh nhân khiến bệnh nhân chết.
Thêm nữa, có trốn cũng vô dụng thôi.
Nếu muốn giải quyết rắc rối lần này anh sẽ phải đối chất với người tung tin đồn thất thiệt.
Nhưng khi Quý Liên Giang nhìn thấy người tới không phải là Cát Thuận mà là Thẩm Lãng cùng với một cô gái dung mạo tựa như hoa nhưng lại lạnh lùng thờ ơ thì bị dọa sợ.
Quý Liên Giang nằm mơ cũng không ngờ tới Thẩm Lãng lại xuất đầu lộ diện, lại dám trực tiếp đi tới Ngôn Hoà Đường để tìm ông ta.
“Cậu còn dám tới đây à?” Quý Liên Giang nhíu mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Tại sao tôi lại không dám tới đây chứ.” Thẩm Lãng đi đến trước mặt Quý Liên Giang, cười giễu cợt nói.
“Cậu chữa bệnh cho bệnh nhân khiến người ta chết, sắp phải đi ăn cơm tù rồi mà còn có gan đến Ngôn Hoà Đường của tôi.” Quý Liên Giang chất vấn.
“Ai nói tôi chữa bệnh cho bệnh nhân tới chết, ông tận mắt nhìn thấy à.” Nếu như tôi thật sự làm người ta chết thì tôi đã bị bắt từ lâu rồi.

Giờ này còn bình yên vô sự đứng ở đây sao?”Thẩm Lãng nói.
“Bệnh tình của bố Lý Thư Yểu như thế chắc chắn không sống được quá ba ngày, không chết mới lạ đấy.” Quý Liên Giang vô cùng chắc chắn nói.
“Ông cảm thấy khó chữa bởi vì y thuật của ông không cao, tất cả bác sĩ và y thuật của Ngôn Hoà Đường các ông đều không chữa được, các người không chữa được nhưng tôi thì có thể.

Hiện giờ tình trạng của bệnh nhân đã vô cùng ổn định, cũng sắp bình phục rồi.”
“Đừng có đứng đây kể chuyện cười nữa, sao có thể chứ.


Bệnh của bố Lý Thư Yểu, đừng nói là tôi mà đến cả các bác sĩ lâu đời của bốn hiệu thuốc lâu năm ở Giang Nam cùng phải bó tay cả thôi.

Bây giờ cậu nói mình chữa khỏi cho người ta rồi, ai tin chứ! Tôi nói cậu này, cậu đừng có chém gió nữa.

Cơm tôi ăn còn nhiều hơn muối cậu từng ăn đấy.

Muốn lừa tôi à, đừng có hòng.
Quý Liên Giang khua môi múa mép một hồi, ông ta lớn tiếng chỉ trích Thẩm Lãng chém gió.
Không phải Quý Liên Giang không muốn thừa nhận nhưng bệnh tình của bố Lý Thư Yểu thật sự rất khó chữa trị.

Quý Liên Giang thật sự cho rằng Thẩm Lãng đang lừa ông ta.
Nhưng bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Hiện nay, trên đời này thật sự có thần y ư.
Nhưng người như vậy, vô cùng hiếm!
“Tôi lừa ông làm gì, ông có đáng để tôi lừa không?” Thẩm Lãng cười khẩy hỏi lại.
“Sao lại không xứng, tôi là phó viện trưởng của Ngôn Hoà Đường cơ mà.” Quý Liên Giang nhếch mép, khoanh tay, tỏ vẻ mình rất lợi hại.
“Cũng chỉ là có tiếng không có miếng thôi, cả Ngôn Hoà Đường này của ông cũng không ai có y thuật cao hơn tôi, ông lấy tư cách gì huênh hoang trước mặt tôi.” Thẩm Lãng cười nhạt.
Quý Liên Giang nghe Thẩm Lãng nói thế thì vẻ mặt giận dữ, ông ta có hơi không khống chế được tâm trạng của mình.
Ông ta bệnh nặng, lần tức giận này khiến ông ta suýt chút nữa phun cả máu ra ngoài nhưng lại bị ông ta cố gắng đè xuống.
“Cậu nói y thuật của mình cao siêu sao? Làm thế nào để chứng minh đây?” Quý Liên Giang không cam lòng hỏi lại.
“Không cần chứng minh gì cả, ông cứ gọi điện cho bố của Lý Thư Yểu hoặc là gặp ông ấy là biết liền.

Bệnh của ông ấy khỏi thì đã đủ để chứng minh được y thuật của tôi rồi, cũng đủ để đè nát cả Ngôn Hoà Đường.” Thẩm Lãng khí thế nói.
Đúng vậy, cách chứng minh tốt nhất chính là bố của Lý Thư Yểu vẫn chưa chết mà còn rất mạnh khoẻ.
“Tôi không tin, bệnh của ông ta không thể nào khỏi được! Cậu bảo tôi gọi điện cho ông ta, ông ta vốn dĩ không thể nghe máy được, ông ta đã chết rồi.” Quý Liên Giang cười hả hê, điên cuồng.
Ông ta tạo cho người ta cảm giác ông ta đang không tôn trọng người chết vậy.

Đừng nói bố của Lý Thư Yểu vẫn chưa chết mà dù đã chết thì ông ta là một người bác sĩ hơn nữa còn là phó viện trưởng của Ngôn Hoà Đường cũng không nên phát ngôn như thế mới phải.

Thẩm Lãng không chịu nổi nữa, anh bèn giơ nắm đấm tới.
Ngay lập tức, Quý Liên Giang bị đánh tới choáng váng đầu óc, sao bay đầy đầu.
Sức khỏe hiện giờ của Quý Liên Giang đã không được ổn, một cú đấm này suýt nữa đã lấy đi cái mạng già của ông ta rồi.
“Cậu… cậu dám đánh tôi? Bảo… bảo vệ đâu, mau gọi bảo vệ tới đây, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi.”
Quý Liên Giang ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ sống dở chết dở.
Khuôn mặt Thẩm Lãng lạnh lùng, anh cảnh báo ông ta: “Loại người như ông, không xứng.”
Lúc này đúng lúc Cát Thuận đi đến văn phòng của Quý Liên Giang.
Ban đầu Cát Thuật tìm Quý Liên Giang khám bệnh cho ông ta nhưng vừa vào thì đã bị dọa sợ.
“Phó viện trưởng Quý, ông làm sao vậy?” Cát Thuận hỏi.
“Ông chủ Cát, ông đỡ tôi đứng dậy với, mau đỡ tôi dậy.” Quý Liên Giang giơ hai tay ra.
Đợi đến khi Cát Thuận đỡ Quý Liên Giang đứng dậy, Quý Liên Giang phẫn nộ nhìn về phía Thẩm Lãng nói: “Ông chủ Cát, đó chính là Thẩm Lãng, là Thẩm Lãng đánh vợ của ông vào phòng chăm sóc đặc biệt đấy.”
Nghe vậy, ngọn lửa nhen nhóm trong lồng ngực của Cát Thuận.
“Thật sao? Phó viện trưởng Quý, ông có chắc là cậu ta không?” Cát Thuận vội vàng hỏi, ông ta muốn xác nhận lại một lần nữa.
Lúc trước Cát Thuận ở ngoài nên không hiểu rõ tình hình trong nhà mình lắm, hôm qua sau khi ông ta trở về mới biết được Lý Liên Hoa vào viện, hơn nữa còn bị thương rất nặng.
“Vô cùng chính xác, cậu ta là người chữa bệnh cho bệnh nhân đến chết, nhanh lên nhanh lên nhanh lên, ông mau bắt cậu ta lại, gọi người tới bắt cậu ta lại đi.” Quý Liên Giang thúc giục nói.
Không ngoài dự đoán, điện thoại bị Thẩm Lãng cướp lấy, ném trên mặt đất.
Bốp.
Thẩm Lãng đạp một chân xuống, đập vỡ điện thoại của Cát Thuận.
“Không sai, tôi chính là Thẩm Lãng, ông làm gì được tôi.” Thẩm Lãng cười khẩy.
Vẻ mặt Cát Thuận lúc này thay đổi, nhanh chóng nổi giận.
Ông ta không ngờ Thẩm Lãng lại điên cuồng như thế lại dám đập vỡ điện thoại của ông ta.
“Cát Thuận, vợ của ông ép cháu gái ruột gả vào nhà họ Liễu, giao dịch giống như một món hàng vậy, đó cũng là kết cục bà ta đáng phải nhận lấy thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc