SIÊU CẤP THIẾU GIA



Nể mặt cho mà còn không đón nhận?
Chắc chắn là Hoàng Tú Tú cố ý.

Động tác vươn tay của Thẩm Lãng rõ ràng đến như vậy, không thể nào không nhìn thấy được.
Nếu đã xem thường người khác đến như thế, vậy thì sau này Thẩm Lãng cũng không cần phải xem cô ta ra gì nữa.
Tống Từ thấy Thẩm Lãng khó xử, vội vã lên tiếng giảng hòa: "Tú Tú, dù sao thì Thẩm Lãng cũng là người quen của mình.

Sau này cậu chú ý một chút."
"Sao thế Tống Từ? Ồ, cậu đừng hiểu lầm.

Lúc nãy mình không nhìn thấy anh ta vươn tay ra." Hoàng Tú Tú tìm đại một lí do để giải thích.
Có ma mới tin, rõ ràng là chê tay của Thẩm Lãng dơ bẩn mà.
Sau đó, Hoàng Tú Tú lại vội vã nói: "Tống Từ, tụi mình mau mau đi qua đó đi.

Trần Phong vẫn đang đợi chúng ta ở kí túc xá kìa."
"Kêu cậu ta đến làm gì.

Mình đã tìm được người vận chuyển hành lí giúp rồi." Tống Từ hơi bất ngờ.
"Mình nói với cậu ấy đấy.

Trần Phong là hot boy của trường chúng ta.

Kêu cậu ấy đến giúp vận chuyển hành lí thì nở mày nở mặt biết bao nhiêu." Hoàng Tú Tú nói.
Về điều này, Tống Từ có chút cạn lời.

Chỉ là vận chuyển hành lí thôi mà còn phải nở mày nở mặt?
"Mau lên đi Tống Từ.

Đây là lần đầu tiên Trần Phong chịu giúp chuyển hành lí giùm con gái đấy.


Cậu hạnh phúc quá đi mất, đừng có bỏ lỡ đấy." Hoàng Tú Tú thúc giục nói.
Tống Từ không có lời nào để diễn tả.
Trong mắt của cô, Trần Phong quả thật đẹp trai, hơn nữa gia cảnh cũng tốt, có số lượng fan nữ hùng hậu trong trường.
Nhưng mà, cô cũng chẳng thua kém gì cơ mà.
Chẳng lẽ được hot boy giúp đỡ vận chuyển hành lý là một chuyện rất là vinh dự hay sao?
Tính khí của Tống Từ không được tốt, nhưng nội tâm khá là đơn thuần.

Đương nhiên là cô không cách nào có tiếng nói chung với Hoàng Tú Tú được.
Bốn người họ đi đến giữa đường.
"Tần Trạch, tôi khát nước.

Mau đi mua nước cho tôi, nhớ là mua bốn chai đấy."
Hoàng Tú Tú nhanh chóng ra lệnh cho anh bạn ở bên cạnh, thậm chí là ánh mắt chẳng thèm liếc nhìn anh bạn ấy lấy một cái.
"Được.

Tú Tú, tôi đi ngay đây."
Tần Trạch lập tức chạy vụt đến siêu thị trong trường.
Còn ba người Thẩm Lãng, Tống Từ, Hoàng Tú Tú tiếp tục đi về phía kí túc xá nữ sinh.
Trên suốt quãng đường, Hoàng Tú Tú vẫn luôn duy trì khoảng cách với Thẩm Lãng.
"Tống Từ, nghỉ hè chơi có vui không?" Hoàng Tú Tú tạo chủ đề nói chuyện, làm quen với Tống Từ.
"Ở thành phố Bình An cũng chơi khá là vui, nơi đó phong cảnh rất đẹp.

Khuyết điểm duy nhất chính là không được nhộn nhịp cho lắm, vẫn là thủ đô của chúng ta tốt hơn, có thể kích thích ham muốn mua sắm."
Tính tình Tống Từ khá đơn thuần.

Tuy rằng cô không đồng ý về một vài quan điểm sống nào đấy của Hoàng Tú Tú, nhưng cô cảm thấy Hoàng Tú Tú coi cô là bạn bè nên cũng bằng lòng nói ra những điều mà mình suy nghĩ.
"Thành phố Bình An hoang vu hẻo lánh, đương nhiên là không bằng thủ đô của chúng ta rồi.

Điều kiện sống của mọi người ở đó cũng kém hơn rất nhiều đúng chứ?" Trong lời nói của Hoàng Tú Tú mang theo vài phần khinh bỉ.
"Nói vậy thì cũng không đúng lắm.

Sự khác biệt thì dĩ nhiên là có, nhưng không lớn lắm.

Có người hất tay một cái mua hẳn ba tòa biệt thự, trong đó có cả một tòa cao tầng.

Còn có người đi xe Hennessey Venom, Hummer, nhưng họ có vẻ rất khiêm tốn, thế nên không thể xem thường được." Tống Từ khe khẽ lắc đầu.
"Vậy thì chắc chắn là người trong thủ đô chúng ta chạy xuống dưới quê nghỉ dưỡng đó.

Cái loại thành phố hạng hai như Bình An làm gì có ai xa hoa đến như vậy.

Cái người lái chiếc Hennessey Venom kia có khi nào là Trần Phong không?" Hoàng Tú Tú suy đoán.
"Tú Tú, Hennessey Venom GT không phải là xe mà ai cũng mua được.

Không chỉ có rất nhiều tiền, mà còn bắt buộc phải có đường dây.

Nếu không có mối quan hệ vững chắc, căn bản là không thể nào mua được.

Mình cảm thấy Trần Phong không có nổi cái khả năng đó." Tống Từ nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Điều đó cũng chưa chắc.

Nghe nói nhà của Trần Phòng vô cùng giàu có, mối quan hệ cũng rất vững chắc.

Cho dù không phải Trần Phong, thì cũng là mấy cậu ấm nhà giàu như Tề Hóa Vân, Tề Hóa Vũ gì đấy.

Tóm lại, không thể nào là người của thành phố Bình An được."
Hoàng Tú Tú chẳng hề coi thành phố Bình An ra gì.
Nếu hỏi về chủ nhân của chiếc xe Hennessey Venom GT kia là ai, Thẩm Lãng là người có quyền lên tiếng nhất.
Bao gồm cả cái người vung tay mua hẳn ba tòa biệt thự xa hoa, cũng phải hỏi Thẩm Lãng.
Anh cũng được coi như là một nửa người Bình An, thấy có người chê bai thành phố mà anh đã từng tôi luyện đến như thế, dĩ nhiên là trong lòng khó chịu rồi.
"Thành phố Bình An vốn không hề kém cỏi, là thành phố loại hai kiểu mới.


Những năm gần đây phát triển mạnh mẽ, nếu không ông Tống cũng sẽ không chạy đến đó đầu tư."
Có thể nói thành phố Bình An không bằng thủ đô, đây là điều chắc chắn.

Dù sao thì giữa loại một và loại hai vẫn tồn tại sự cách biệt.
Nhưng trong lời nói của cô ta tràn ngập sự chê bai khinh thường, điều này sẽ chỉ hạ thấp tố chất và tư cách của chính cô ta mà thôi.
"Chỉ là một thành phố loại hai kiểu mới mà cũng bày đặt nói là phát triển mạnh mẽ? Sở dĩ ông Tống đến đó đầu tư, tôi nghĩ là để thiết lập chi viện cho khu vực nghèo khó mà thôi."
Hoàng Tú Tú vẫn cứ cố chấp nói.
"Cô chưa từng đi đến thành phố Bình An, cô có tư cách gì xoi mói bình phẩm về nó như vậy chứ?" Vẻ mặt Thẩm Lãng nghiêm túc nói.
"Vùng khỉ ho cò gáy thì chỉ toàn dân đen, tóm lại là không phải chỗ tốt đẹp gì.

Tôi chả thèm đến cái chỗ nghèo nàn đó đâu!" Hoàng Tú Tú nhếch môi nói.
Lúc này, trái lại đã dẫn đến sự không tán đồng của Tống Từ.
"Tú Tú, sao cậu có thể nói như vậy chứ.

Hiện nay, thành phố Bình An quả thật phát triển rất tốt, so với thành phố lớn thì kém hơn một chút, nhưng cậu cũng không thể nói đó là một nơi nghèo nàn được.

Chúng ta không được kì thị vùng miền!"
"Tống Từ, mình không có phân biệt vùng miền.

Cậu đừng tức giận mà, mình đùa thôi." Hoàng Tú Tú không dám đắc tội Tống Từ, cô ta nhanh chóng phủ nhận quan điểm kì thị của mình.
Lúc này, Tần Trạch đã mua nước xong và chạy ngay đến.
Tần Trạch dựa theo sự dặn dò của Hoàng Tú Tú, tổng cộng mua bốn chai nước.

Hiện giờ vừa hay có bốn người, mỗi người một chai là vừa đẹp.
Tần Trạch đưa một chai cho Hoàng Tú Tú trước, sau đó chia cho Tống Từ.

Cậu ta cũng lấy một chai, chai cuối cùng đưa cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vừa định đi lấy chai nước từ tay Tần Trạch, nhưng Hoàng Tú Tú giữ lại.
"Chai này cho Trần Phong!"
Kể từ lúc ban đầu, Hoàng Tú Tú đã không hề có ý định cho Thẩm Lãng uống.
Trong mắt cô ta, Thẩm Lãng là người mà Tống Từ gọi đến để làm việc.

Cũng đâu phải là cậu ấm con nhà đại gia gì đấy, còn chẳng bằng những đối tượng theo đuổi cô ta.
Lại một lần nữa Thẩm Lãng rơi vào tình cảnh khó xử.
Đã liên tiếp hai lần rồi.
Tống Từ nhếch nhếch đôi môi, lập tức giật lấy chai nước trong tay Tần Trạch.
"Tú Tú, cậu như vậy thật chẳng nể mặt gì cả.

Sau này không được như vậy nữa đấy!"
Thẩm Lãng là người mà ông của cô gọi đến.

Cô không muốn Thẩm Lãng về mách tội, rồi sau đó chọc cho ông không vui.
Hơn nữa, quả thật là cô cũng cảm thấy Hoàng Tú Tú hơi quá đáng.
Hoàng Tú Tú mỉm cười nhìn về phía Tống Từ, giọng điệu trở nên ôn hòa trong chớp mắt: "Tống Từ, là do mình sơ suất, không đếm kĩ số lượng người.

Tần Trạch cũng ngốc quá đi, không biết tự mình mua thêm một chai.

Thôi cứ để Thẩm Lãng chịu thiệt một chút, khỏi uống nhé.

Trần Phong đứng dưới tòa kí túc xá đợi chúng ta chắc cũng mệt lắm, cậu nói xem có đúng hay không?"
Nói cứ như Thẩm Lãng muốn vui vẻ uống chai nước này lắm vậy.
"Đi thôi! Chuyển hành lí xong tôi còn phải quay về xử lí chút chuyện!" Vẻ mặt Thẩm Lãng lạnh lùng.
Phía trước chính là tòa nhà kí túc xá nữ sinh.

Ngước mắt nhìn qua, nhưng chẳng hề nhìn thấy Trần Phong.
"Trần Phong đâu?" Tống Từ ngờ vực hỏi.
"À...!Trần Phong chắc là đi vô nhà vệ sinh rồi.

Đợi một chút, mình gọi điện thoại cho cậu ấy." Hoàng Tú Tú hơi ngượng nghịu giải thích.
Lúc nãy cô ta đã nói rất nhiều lời tốt đẹp giúp Trần Phong, muốn tạo nên một hình tượng đẹp cho Tống Từ.


Tại sao Trần Phong lại sơ suất vào lúc quan trọng như thế này cơ chứ.
"Không cần gọi đâu.

Có Thẩm Lãng ở đây, cho dù Trần Phong có đến thì cũng chẳng làm gì nhiều."
Trong ấn tượng của Tống Từ, Thẩm Lãng là một người đàn ông khỏe khoắn.

Bề ngoài trắng trẻo thanh tú, bên trong quần áo thì lại ẩn giấu một tầng cơ bắp.

Ngày hôm đó cô đến tiệm đồ cổ, chân bị tê rồi được Thẩm Lãng ôm nên mới phát hiện ra.
So sánh giữa Thẩm Lãng và Trần Phong, cậu ta chẳng hề cứng cáp bằng Thẩm Lãng.

Chỉ mỗi cái đầu thôi cũng có thể so sánh được.
Nhưng Thẩm Lãng lại sầm mặt xuống.

Tất cả mọi việc nặng nhọc đều để cho anh làm hết, anh còn phải đi cảm ơn cô ư?
Sự thật chứng minh, Thẩm Lãng quả thật vận chuyển hành lí chẳng hề tốn sức.

Thong thả khiêng hết ba cái va li lên trên lầu sáu.
Tống Từ lén liếc nhìn cơ bắp của Thẩm Lãng một cái, còn muốn xem cơ bụng tám múi của Thẩm Lãng nữa, nhưng đáng tiếc là bị áo che mất rồi.
"Ôi chao! Rốt cuộc là mình đang nghĩ cái gì thế này? Trước đây rõ ràng là mình rất ghét Thẩm Lãng cơ mà!"
Tống Từ lắc lắc đầu, nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hoàng Tú Tú vang lên.
"Ừ, ừ, được thôi, chắc chắn rồi."
Hoàng Tú Tú nghe giọng nói của Trần Phong truyền đến từ trong điện thoại, gật gật đầu như gà mổ thóc.
"Tống Từ, cậu hạnh phúc quá đi mất.

Mình ngưỡng mộ cậu quá đi.

Trần Phong vì đợi cậu mà đứng phơi nắng nửa tiếng đồng hồ dưới tòa nhà kí túc xá, bị cảm nắng luôn rồi.

Hiện giờ cậu ấy đang chuyền nước trong phòng y tế đấy."
Hoàng Tú Tú cố ra vẻ sến súa.

Cô ta ghê tởm chán ghét Thẩm Lãng hết mức.
Thật ra, vốn dĩ Trần Phong muốn mượn cớ cảm nắng để khiến Tống Từ cảm động.

Mỗi tội có một đồng bọn ngu ngốc như Hoàng Tú Tú, không biết thay đổi tình hình.

Cô ta hoàn toàn có thể chém gió nửa tiếng đồng hồ thành bốn tiếng cơ mà.
"Trời má, mới đứng có nửa tiếng thôi mà đã cảm nắng rồi à? Thể trạng mỏng manh như tờ giấy vậy." Thẩm Lãng không nhịn được lên tiếng mỉa mai.
"Anh biết cái gì! Người ta là cậu ấm nhà họ Tần, thân thể vàng ngọc.

Hạng người như anh sao có thể sánh với người ta được?" Hoàng Tú Tú liếc Thẩm Lãng một cái.
"Cô nịnh bợ Trần Phong như thế, không sự Tần Trạch ghen à?" Thẩm Lãng cười khẩy hỏi ngược lại.
"Tôi mà cần phải nịnh bợ Trần Phong à? Điều kiện gia đình tôi cũng không kém gì.

Một thỏi son của tôi ngang giá với phí sinh hoạt một tháng của anh đấy!" Hoàng Tú Tú khinh thường nói.
Nói đến đây, Thẩm Lãng càng buồn cười hơn.
"Son gì mà đắt vậy? Ba mươi tỷ một thỏi cơ à?".


Bình luận

Truyện đang đọc