SIÊU CẤP THIẾU GIA



Trong nháy mắt, Tống Từ và Lý Thư Yểu, đã tìm được giám sát viên ghi hình đã bị điều động của nhà trường.

Khi Lý Thư Yểu nhận ra, khi tin tức được truyền ra là không phải do Thẩm Lãng cố ý đập vỡ, trong lòng cô bỗng có chút bồi hồi.

“Xem ra, thật sự là tôi đã trách nhầm Thẩm Lãng, hóa ra đây là một sự hiểu lầm, hoặc có thể là tôi quá nhỏ mọn rồi.


Lý Thư Yểu thở dài trong lòng.

Cô sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, tiếp tục xem đoạn bắng ghi hình kế tiếp.

Đại khái mất khoảng năm phút.

“Tìm thấy rồi!”
Tống Từ chỉ vào màn hình.

“Đáng tiếc, chỉ có bóng lưng của ân nhân, hơn nữa còn rất mơ hồ!” Lý Thư Yểu hô lên vẻ nuối tiếc.

Bởi vì lúc đó Thẩm Lãng xong lên, tốc độ rất nhanh, hình ảnh mà máy quay bắt được cũng có hạn.

“Không cần nhìn, tốc độ này, chắc chắn là Thẩm Lãng!” Tống Từ lại có chút kích động.

Ngày hôm đó ở Minh Nguyệt Lâu, Thẩm Lãng đối diện với anh trai tính cách nóng nảy và Trịnh Vân Kiệt cháu trai của Vĩnh Định Hầu, mặt không biến sắc, thái độ rất bình tĩnh.

Tống Từ không biết hình ảnh người quân tử trong lòng Lý Thư Yểu là như thế nào, cô chỉ biết Thẩm Lãng hôm đó, không ngạo mạn cũng không nóng nảy, tâm thế bình tĩnh, cho dù núi có sụp cũng không thay đổi, chính là hình ảnh quân tử trong lòng cô.


Lý Thư Yểu và Thẩm Lãng chưa tiếp xúc với nhau nhiều, đương nhiên không thể cảm nhận được tâm tình của Tống Từ lúc này.

“Không giống, Thẩm Lãng chỉ mong sao dự cảm của anh ta sẽ ứng nghiệm, không thể ra tay giúp đỡ vậy được.

” Lý Thư Yểu khẽ lắc đầu.

“Thư Yểu, tớ cảm thấy cậu có hiểu lầm rất lớn đối với Thẩm Lãng, con người anh ấy thực ra cũng rất có nguyên tắc, anh ấy không thể vì câu nói trong lúc nhất thời ấy mà lại giương mắt nhìn hai mạng sống bị tiêu diệt đâu.


Kể từ ngày đó, Thẩm Lãng và Trịnh Vân Kiệt bắt tay với nha, Tống Từ đã nhìn ra nhân phẩm của Thẩm Lãng.

“Tớ thấy cậu đang mê trai đó, Từ cậu cần phải nâng cao năng lực phân biệt đúng sai của mình đi, Thẩm Lãng mặc dù không phải người xấu, nhưng cũng không phải quân tử gì đâu.


Lý Thư Yểu nói.

“Bỏ đi bỏ đi, không nói những chuyện này nữa, sắp đến cuộc họp thường niên của tập đoàn Lý thị nhà cậu rồi, Thư Yểu cậu vẫn sẽ biểu diễn ở Minh Nguyệt lâu như cũ chứ?”
Tống Từ hỏi.

“Có chứ, hàng năm đều phải biểu diễn.

” Lý Thư Yểu nói.

“Muốn đi xem quá, nhưng quan hệ hai nhà chúng ta, sợ là không đi được rồi.

” Tống Từ vì vậy cảm thấy tiếc nuối.

“Chỉ cần cậu muốn xem, bây giờ mình cũng có thể diễn cho cậu xem.

” Lý Thư Yểu nói xong, liền muốn dẫn Tống Từ đến phòng đàn.

“Wao, lần này cậu sẽ đánh đàn cổ sao?” Tống Từ ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, ông nội nói là lần biểu diễn thường niên này, bắt buộc phải tổ chức long trọng hơn những lần trước đó, nghe nói sẽ có một thiếu gia quyền quý từ thành phốđến, thân phận rất đặc biệt, cho nên rất được xem trọng, ông nội vì vậy mà cho mình mượn cây đàn cổ thời Lê nghìn năm đó.

” Lý Thư Yểu giải thích.

Cây đàn thời Lê như vậy, đương nhiên là phải mượn, người sở hữu cây đàn này sẽ không bán, trừ phi là hồng nhan tri kỉ.

“Cây đàn thời Đường nghìn năm? Lâu như vậy mà không bị mục sao?” Tống Từ hỏi:” Lẽ nào là mượn Lăng Sương Nguyệt, tôi biết cô ấy, cô ấy là một cầm sư chuyên sưu tầm đàn cổ, những cây đàn cô ấy sưu tầm được đều được bảo dưỡng rất kĩ.


Nhà họ Tống cũng là một nhà chơi đồ cổ có tiếng, từng qua lại với Lăng Sương Nguyệt.

“Từ cậu cũng biết Lăng Sương Nguyệt sao?” Lý Thư Yểu hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy, Lăng Sương Nguyệt vốn là tiểu thư giàu có nhất vùng Hà Giang, hai năm trước đến thành phố Vân mở tiệm sưu tầm nhạc cụ dân tộc cổ, ông nội tôi và cô ấy đã từng hợp tác với nhau.

” Tống Từ trả lời.


“Chỉ đáng tiếc là cây đàn cổ nghìn năm đó ở chỗ của ông nội, chỉ có cuộc họp thường niên đó mới có thể lấy ra.

” Lý Thư Yểu khẽ thở dài.

“Không sao, đi thôi Thư Yểu, đến phòng đàn.

” Tống Từ tung tăng phần khích muốn kéo Lý Thư Yểu đến phòng đàn.

Lúc này, Thẩm Lãng đã rời khỏi trường.

Sau khi kí kết xong ở Đại học Giang Hoa, liền không cần thiết phải ở lại nữa.

Chuyện trong tầm tay vẫn còn rất nhiều, nhiệm vụ thực tập tầng thứ ba vẫn chưa hoàn thành, tâm phúc mà Thẩm Tư Nguyên gài vào trong tập đoàn Phi Vũ vẫn chưa bị lộ, Thẩm Lãng chưa hề nới lỏng cảnh giác.

Ngày hôm sau, Thẩm Lãng tham gia triển lãm Lan Đình như đúng hẹn.

Với sự đồng hành của Thôi Thiên Thành, Thẩm Lãng hội kiến hội trưởng hiệp hội thư pháp Hạ Chi Lễ.

“Thẩm, xin chào, tôi là hội trưởng hiệp hội thư pháp của tỉnh Hạ Chi Lễ.


Hội trưởng Hạ cũng không vênh váo, đưa tay ra bắt tay với Thẩm Lãng.

“Hội trưởng Hạ, xin chào!” Thẩm Lãng cũng đưa tay ra bắt tay chào.

“Nào, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.


Rất rõ ràng, hội trưởng Hạ rất nhiệt tình với Thẩm Lãng.

Lúc trước Thẩm Lãng từng nghe Thôi Thiên Thành nói, hộ trưởng Hạ rất coi trọng người tài, hôm nay vừa gặp đã thấy đúng là như vậy.

“Thẩm à, cậu sao lại không tham gia vào hiệp hội thư pháp của tỉnh vậy? Việc này đối với cậu mà nói, là một cơ hội tốt, người tài như cậu, phải đến hiệp hội thư pháp mới thực sự có đất dụng võ, tôi đảm bảo cậu trước lúc ba mươi tuổi chắc chắn sẽ gặt hái được thành công trong giới thư pháp.


“Không thích sự gò bó lắm, thích có nhiều thời gian tự do hơn, đối với cháu mà nói có vào hội hay không, không quan trọng.

” Thẩm Lãng giải thích.

“Lẽ nào cậu không muốn có được công danh đó sao? Gia nhập hội thư pháp, nhận được sự ngưỡng mộ của người khác, ít nhiều cũng là ước mơ muốn có được của rất nhiều người trong ngành, cậu không dao động sao?” Hạ Chi Lễ lại hỏi.

“Điều mà cháu theo đuổi là trình độ thư pháp, chứ không phải là hư danh.

” Thẩm Lãng thành thật trả lời.

Thẩm Lãng không gia nhập hiệp hội thư pháp tỉnh, cũng không phải hoàn toàn bởi vì vấn đề hồ sơ, nếu anh thật sự muốn nổi danh, thì anh đã sớm nhận mình là một trong “ ba người viết thư pháp đẹp” nhất trong truyền thuyết đó rồi.

Hiệp hội thư pháp tỉnh này so với điều đó, có là gì chứ, đối với Hạ Chi LỄ, trình độ thư pháp cũng kém xa Thẩm Lãng.

“Thật hiếm có! Hiếm có người như vậy! Tuổi còn nhỏ, lại có thể không coi trọng công danh, mà tên Vương Tử Văn kia, không cả xứng để xách dép cho cậu, lần này thật sự là có lợi cho nó, nếu không thì trước năm ba mươi tuổi, nó cơ bản cũng không thể vào nổi hiệp hội thư pháp tỉnh.



Hội trưởng Hạ Chi Lễ, vẫn có chút khí phách, sẽ không vì Vương Tử Văn là cậu chủ của nhà họ Vương mà không dám nói gì.

Thẩm Lãng chỉ cười nhạt, không nói gì thêm.

Vương Tử Văn đó, quả thực không xứng xách dép cho anh.

Ngay sau đó, hội trưởng Hạ Chi Lễ, lại mời Thẩm Lãng viết vài chữ, một bức lấy đi tham gia triển lãm Lan Đình, mấy chữ còn lại tự mình cất đi.

Thẩm Lãng chỉ dùng tám phần năng lực thật của mình để viết, nếu như dùng cả mười phần, Hạ Chi Lễ chắc chắn sẽ nhìn ra sơ hở.

Sau khi triển lãm Lan Đình kết thúc, Thẩm Lãng được Tống Từ hẹn ra ngoài.

“Thẩm Lãng, hôm qua ở cổng trường, có phải là anh ra tay giúp đỡ tôi và Lý Thư Yểu không?” Tống Từ đoán là Thẩm Lãng, bởi vì cô rất quen thuộc với bóng lưng của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng không trả lời ngay, mà sắc mặt trở lên nghiêm túc, hỏi:” Lúc đó tại sao em lại không nghe lời tôi?”
“Tôi!.

” Tống Từ chần chừ do dự.

“Ông nội em xem em như trân châu trong lòng bàn tay vậy, em lại đối xử với tính mạng của mình như thế à?”
“Xin lỗi.

” Tống Từ cúi dầu, khẽ cắn môi, không cãi lại.

Khi Thẩm Lãng thấy Tống Từ lần đầu tiên ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt nghiêm túc giãn ra, nói:” Lần sau, nhất định phải tin tôi.


“Ừm, biết rồi! ” Tống Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Bất chợt, Tống Từ ngẩng gương mặt nhỏ bé lên, giương tròn đôi mắt to sáng như sao hỏi:” Cho nên, có thể khẳng định là anh cứu tôi và Lý Thư Yểu sao?”
“Tôi chỉ là vì cứu em, tiện tay cứu luôn cả Lý Thư Yểu mà thôi.

” Thẩm Lãng nhàn nhạt trả lời.

“Tôi biết rồi, anh đúng là một anh hùng, là một quân tử chính hiệu!” trên gương mặt tươi cười của Tống Từ lộ ra nụ cười mê người, vô cùng vui vẻ.

Khóe môi Thẩm Lãng cũng hơi cong lên, mỉm cười, sau đó quay người rời khỏi.

Cuối cùng, ngày hội thường niên của nhà họ Lý cũng đến.

.


Bình luận

Truyện đang đọc