SIÊU CẤP THIẾU GIA



Lý Thư Yểu cố lấy dũng khí, vẫn nói ra lòng mình: “Nguyện quân như tinh ngã như nguyệt, dạ - dạ lưu quang tương hiểu khiết.

Nguyện anh là sao em là trăng, đêm nào cũng tỏa sáng cùng nhau.”
Nói xong những lời này, Lý Thư Yểu liền cúp điện thoại.
Lý Thư Yểu không nói thẳng, nhưng lại nói một câu thơ.
Cô ta biết rằng Thẩm Lãng sẽ hiểu, cho nên muốn dùng câu thơ này đến để uyển chuyển thể hiện tình cảm.
Thẩm Lãng cầm điện thoại trong tay, mắt nhìn vào những cái tên trong danh bạ điện thoại, im lặng một lúc nhìn vào ba chữ Lý Thư Yểu.
Đúng lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại ở lối ra công viên.
Đồng thời một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục màu xám vội vàng từ trong xe đi đến.

Sau khi người đàn ông này xuống xe, lại càng đi nhanh hơn, một đường chạy chậm, rốt cuộc vừa thở hồng hộc đi đến trước mặt Thẩm Lãng.
“Anh Lương, anh làm sao vậy? Có chuyện gì mà phải gấp gáp như vậy sao?” Thẩm Lãng khẽ nhíu mày hỏi.

“Cậu chủ Thẩm, cửa hàng Hồng Thuỵ Phúc ở thành Nam vừa bị người đến đập phá.” Gương mặt của Lương Trí Nghĩa rất nghiêm túc nói.
“Chuyện gì đã xảy ra? Là ai đến đập phá cửa hàng của chúng ta?” Lông mày của Thẩm Lãng hơi nhướng lên, vội vàng hỏi.
Nhắc đến chuyện Hồng Thuỵ Phúc bị đập phá, nói thật Thẩm Lãng vẫn rất bất ngờ.

Bởi vì Hồng Thuỵ Phúc là chi nhanh buôn bán đồ cổ trực thuộc tập đoàn Phi Vũ.
Mà ở tập đoàn Phi Vũ, các hạng mục liên quan đến đồ cổ còn không chiếm một phần mười so với các hạng mục bất động sản và truyền thông giải trí.
Ở Vân Thành, sản nghiệp đồ cổ thuộc về loại không nóng không lạnh, so với các khu vực có bề dày văn hoá lịch sử như Giang Nam hay kinh thành thì kém hơn rất nhiều.
Tiệm bán đồ cổ của tập đoàn Phi Vũ rất ít khi xảy ra chuyện, dù sao tại người có thể cạnh tranh ở Vân Thành cũng rất ít, cũng không có nơi nào đặc biệt có tiếng tăm lâu năm chống lại cả.
Nhưng mà, Hồng Thuỵ Phúc ở Vân Thành chính là tiệm đồ cổ nổi tiếng nhất.

Vì nơi này từ trước tới nay đều chưa từng xuất hiện hàng giả, có danh tiếng vô cùng tốt, dường như rất có uy quyền trong giới chơi đồ cổ ở Vân Thành.
Bởi vậy, sau khi Thẩm Lãng biết được tin tức này, thì cảm thấy rất kinh ngạc.
“Cậu chủ Thẩm, theo lý thuyết tiệm bán đồ cổ bị đập phá, cái này cũng không tính là chuyện lớn gì, không nên ảnh hưởng đến anh, nhưng sự việc ngày hôm nay, lại có hậu quả nặng nề, bởi vì có một nhân viên của cửa hàng chúng ta bị đánh vào đầu, trước mắt đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu.” Lương Trí Nghĩa nói.
Nếu đã xảy ra sự kiện đánh người, vậy thì chuyện này cũng không còn đơn giản nữa, Thẩm Lãng bắt buộc phải đi đến xử lý, đây là văn hoá của tập đoàn nhà họ Thẩm, đối xử với nhân viên, cho dù là nhân viên cấp cơ sở, cũng phải bảo vệ tốt.
Hơn nữa, mọi chuyện có khả năng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, dù sao đây chính cửa hàng của tập đoàn Phi Vũ, đến tột cùng thì là ai dám ăn gan hùm mật gấu đụng vào.
“Lập tức đi đến đó.” Thẩm Lãng nói, lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
“Vâng thưa cậu chủ Thẩm, mời theo tôi lên xe.” Lương Trí Nghĩa gật đầu nói.
Sau đó, Thẩm Lãng và Lương Trí Nghĩa đều vội vàng đi ra khỏi công viên, đi đến phía chiếc xe Bentley.
Đến lúc này, những người khác ở trong công viên mới chợt nhận ra, hoá ra vừa rồi có một ông chủ lớn đi dạo trong công viên cùng với bọn họ, thậm chí còn gặp thoáng qua bọn họ.
Đi xe Bentley ở Vân Thành lại có biển số xe như vậy thì chỉ có vài người mà thôi, hơn nữa cực kì khó gặp mặt.
Rất nhanh, Lương Trí Nghĩa và Thẩm Lãng đã đi đến tiệm bán đồ cổ Hồng Thuỵ Phúc.
Khi hai người vừa tới cửa tiệm, thì cửa thuỷ tinh cửa cửa tiệm đã bị người ta đập nát.
Mà ở bên trên những mảnh thuỷ tinh vỡ đó, có thể nhìn thấy rõ ràng vết máu đỏ tươi.
Lập tức, sắc mặt của Thẩm Lãng trở nên lạnh lùng.
Nếu như không đoán sai, thì hẳn là những vết máu này là của nhân viên cửa hàng.
“Là ai làm!”

Giọng nói của Thẩm Lãng lạnh lùng, chất vấn hai người đàn ông trung niên đối diện.
“Là tôi! Chính tôi làm! Đã bán đồ giả thì đáng bị đánh!”
Một người đàn ông gương mặt vô cùng dữ tợn trong hai người đó kêu gào lên.
Bốp!
Thẩm Lãng trực tiếp tát một cái.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, miệng và mũi của người đàn ông này đã chảy máu, lỗ tai bị tát đến mức kêu lên ông ông.
“Mày! Mẹ kiếp mày là ai?”
Người đàn ông che lấy miệng đang chảy máu, bị đau đớn gào lên.
“Ông nội của ông!”
Thẩm Lãng dứt lời, lại tát một cái vào mặt đối phương.
Lần này, cái mũi của gã ta trực tiếp bị Thẩm Lãng đánh lệch ra.
Người đàn ông kia đau đớn đến mực nằm xuống lăn lộn.
Mà lúc này, một người đàn ông còn lại có ý đồ phản kích.
Không đợi ông ta làm gì cả, Thẩm Lãng đã ra tay đánh một cái tát.
Một tát này, trực tiếp đánh bay người đàn ông đó ra khỏi cửa.
“Dám chạy đến Hồng Thuỵ Phúc giương oai, cũng không biết đường hỏi thăm một chút, đây là địa bàn của ai?”
Thấy dáng vẻ bá đạo một phương, mạnh mẽ đó của Thẩm Lãng, đến cả Lương Trí Nghĩa ở phía sau cũng cảm thấy e ngại.
Thẩm Lãng cũng mặc kệ cái khác, tiệm bán đồ cổ bị đập phá, nhân viên bị đánh chảy máu, như vậy đối phương chắc chắn phải trả cái giá đắt!
Tên đàn ông trung niên thứ nhất sau khi bị đánh chảy máu mũi, đã thay đổi phương pháp cứng rắn lúc trước, lập tức bắt đầu kêu gào kể khổ.
“Đánh người, người của Hồng Thụy Phúc đánh người rồi, không những bán đồ giả lừa gạt tiền, mà còn ra tay đánh người nữa, mọi người mau tới xem đi, Hồng Thụy Phúc độc ác quá rồi, mau đến xem đi, bán hàng giả này......”
Không đợi người đàn ông đó nói xong, Thẩm Lãng trực tiếp nâng chân lên, đá một cú đạp bay người đàn ông đó ra cửa.
“Hồng Thuỵ Phúc, không có khả năng sẽ bán đồ giả!”
Nhà họ Thẩm làm ăn đều làm ăn đứng đắn, thế lực lớn giống như nhà họ thẩm, nếu như lộ ra chuyện xấu một chút, sẽ bị đối thủ cạnh tranh tóm lấy chết.
Cho nên ở phương diện này của nhà họ Thẩm, có nguyên tắc cực kỳ nghiêm túc.
Hiện tại Thẩm Lãng quản lý tập đoàn Phi Vũ cũng giống như vậy, nói chuyện làm ăn, cạnh tranh hạng mục, có thể sử dụng những thủ đoạn đặc biệt.


Nhưng những thủ đoạn đặc thù này, chỉ giới hạn bên trong những việc hợp pháp mà thôi, chỉ sử dụng những biện pháp thương nghiệp, mà không thể phạm phải pháp luật.
Sản xuất hàng giả, buôn bán hàng giả, không hề nghi ngờ là chuyện phạm pháp, nhưng tại Hồng Thuỵ Phúc chắc chắn không thể có đồ giả, mỗi một đồ cổ ở đây, đều là do Thẩm Lãng tự mình nhìn qua.
Rất hiển nhiên, là có người cố ý vu oan hãm hại, cố ý giội nước bẩn vào Hồng Thuỵ Phúc.
Mục đích cuối cùng, Thẩm Lãng còn không biết, nhưng nếu lựa chọn gây sự vào cái thời điểm mấu chốt này, tuyệt không phải đơn giản như vậy.
Lúc này, lại có ba người thanh niên trẻ tuổi đi tới.
Mặt ngoài nhìn giống như là đến để tham gia náo nhiệt, nhưng người chân chính xem náo nhiệt thì không thể có lá gan lớn như vậy được, dám đi thẳng lên phía trước, bình thường đều là đứng ở một bên xem mới đúng.
Quả nhiên, ba người đàn ông trẻ tuổi này, đi lên phía trước để có thể dễ dàng kích động những người đang vây xem!
“Hồng Thuỵ Phúc chính là địa chỉ vàng ở Vân Thành chúng ta, không nghĩ tới vậy mà cũng đi theo con đường đó, vậy mà còn bán đồ giả, quả thật là không chính cống.”
“Hồng Thuỵ Phúc có danh tiếng lâu năm như vậy, vậy mà cũng là lừa gạt người ta, không chỉ bán đồ giả, còn ra tay đánh người nữa!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ra tay nặng như vậy, có phải hay không cho rằng những người xung quanh như chúng ta không có mắt nhìn sao?”
Trải qua sự kích động của ba người này, những người vốn dĩ chỉ đứng bên ngoài hóng hớt, vậy mà cũng ngo ngoe muốn nói, muốn tham dự cái chuyện cùng trừng phạt Hồng Thuỵ Phúc này.
“Đồ giả! Tất cả đều là đồ giả!”
“Đập hết tất cả đồ giả đi, miễn cho lại đi lừa gạt người ta!”
“Đập đi thì phí quá, nếu không thì chia cho chúng tôi đi!”
“Nếu như cửa hàng này bán đồ giả, vậy nếu chúng ta cầm đi vài món thì cũng không sao cả, có khi lại đang làm việc tốt đấy chứ!”
Những người vậy xem này ban đầu chỉ với mục đích xem náo nhiệt, sau khi bị kích động, thì một bên trách cứ Hồng Thuỵ Phúc, một bên lại có ý tham lam.
Nhìn cả một phòng đầy đồ cổ và tranh chữ, đã có không ít người tham lam ngứa ngáy, có xúc động muốn thừa dịp hỗn loạn mà tranh thủ lấy cắp.
Giờ phút này, ánh mắt của Thẩm Lãng đã lạnh thấu xương, khí thế toàn thân đột ngột tăng lên, một cảm giác cường đại, phóng ra xung quanh.
Sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai có ý trộm cắp như vậy!.


Bình luận

Truyện đang đọc