SIÊU CẤP THIẾU GIA



“Cuối cùng cũng có người hốt, mình còn tưởng là không bán được.”
Ngưu Hoan Hỉ vô cùng vui mừng.
Trong quá trình trang trí căn biệt thự này, một công nhân đã rơi từ giếng trời xuống, tử vong tại chỗ.
Những người ở gần đó biết chuyện nên đều không muốn mua.
Vậy nên căn biệt thự này chỉ có thể bán cho người ngoài.
Dương Nguyệt Như coi Ngưu Hoan Hỉ là người quen nhưng bà ta không biết chuyện anh ta đang định lừa mình.

“Đi vào trong thì nhớ đi sát theo tôi.” Thẩm Lãng nhìn Lý Thư Yểu, ánh mắt anh vô cùng phức tạp.

“Biệt thự này thật sự có vấn đề gì sao?” Lý Thư Yểu ý thức được điều gì đó, cô cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Thẩm Lãng gật đầu, vẻ mặt anh nghiêm túc: “Không khí không hài hòa, không có lợi cho sinh hoạt.

Cô vừa mới thoát khỏi sự ảnh hưởng của miếng ngọc kia, thể chất còn yếu, cẩn thận một chút.”
“Được, tôi nghe lời anh.” Lý Thư Yểu rất tin tưởng Thẩm Lãng.
Rồi Thẩm Lãng và Lý Thư Yểu bước vào bên trong căn biệt thự.
Lúc này Dương Nguyệt Như và Ngưu Hoan Hỉ đã thăm quan hết tầng một, đang định lên tầng hai.
Thẩm Lãng vừa bước vào thì đã thấy một luồng khí lạnh phát ra từ chỗ giếng trời.

Đang là giữa trưa lại không phải mùa đông vậy mà có khí lạnh thổi tới, đúng là chuyện lạ thường.
Đạo sư Trương Thiên Ý đã từng dạy Thẩm Lãng thuật huyền môn nên năng lực cảm nhận của anh hơn hẳn so với người bình thường.


“Thẩm Lãng, tôi khát nước.

Mang một chai nước từ dưới tầng một lên đây.” Dương Nguyệt Như ra lệnh với giọng điệu trịch thượng.
Nhưng Thẩm Lãng không hề để ý.

“Bà không có tay à? Tự đi mà lấy!”
Thẩm Lãng lạnh lùng đáp lại rồi tiếp tục lên lầu.
Dương Nguyệt Như tức giận, đùng đùng sát khí.

Sự chán ghét của bà dành cho Thẩm Lãng ngày càng tăng lên.

Còn Lý Thư Yểu thì đi sát bên Thẩm Lãng, đề phòng bị tà khí xâm nhập.
Thẩm Lãng lên lầu hai, đứng trước chiếc cửa sổ, anh nhìn ngay thấy ba tòa nhà cao tầng trước mặt.
Góc của ba tòa nhà cao tầng này hoàn toàn giống nhau, nhìn bằng mắt thường thì khoảng cách giữa các tòa nhà cũng gần gần như nhau.
Trong những trường hợp bình thường, ba tòa nhà cao tầng kia khi suy nghĩ đến vấn đề ánh sáng sẽ để so le một số góc.

Nhưng ba tòa phía trước được sắp xếp thẳng hàng, như hình ba cây cột.

Tòa nhà lại có dạng hình trụ trông y hệt như ba cây hương.
Trong lòng Thẩm Lãng biết rõ ba tòa nhà kia đều là của tập đoàn Tề thị.
“Thẩm Lãng, sao anh lại ngẩn ra như vậy? Mau châm thuốc cho Hoan Hỉ đi.

Đúng là không có mắt.”
Dương Nguyệt Như thấy Thẩm Lãng ngẩn người ra và trong mắt đầy sự không kiên nhẫn.
Ngưu Hoan Hỉ lấy ra một điếu Thăng Long mềm, ngậm trong miệng chờ Thẩm Lãng đến châm lửa.
Thẩm Lãng quay đầu, anh lạnh lùng nhìn lại.

Để cho công tử tàn độc tao đây châm thuốc cho mày ư? Mày có xứng không?
Ngưu Hoan Hỉ và Dương Nguyệt Như đều bị ánh mắt của Thẩm Lãng làm cho sợ hãi.

Lạnh lùng! Đầy sức tàn phá!
Không khí như ngưng đọng lại, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.
Một lúc sau, Ngưu Hoan Hỉ và Dương Nguyệt Như mới thoát được ra khỏi bầu không khí đó.

“E hèm, đi xem nhà, đi xem nhà tiếp nào.”
Dương Nguyệt Như giả vờ ho một tiếng, dùng những hành động khác để che đi sự xấu hổ của mình.
Còn Ngưu Hoan Hỉ cũng khiêm tốn đi rất nhiều, anh ta rất tò mò về thân phận thật sự của người đàn ông này.
Sau đó, Dương Nguyệt Như đi xem tất cả các phòng trong biệt thự, cảm thấy rất hài lòng.

Tất nhiên lý do khiến bà ta quyết định mua căn biệt thự này là do Ngưu Hoan Hỉ nói rằng ngôi biệt thự này có kết cấu phong thủy đinh tài hưng vượng.

“Hoan Hỉ, chúng ta cũng không phải người ngoài, căn biệt thự này bao nhiêu tiền?”
Bà ta không hy vọng căn biệt thự này cũng giống bên Thịnh Thế Thiên Hạ đòi giá hơn 100 tỷ, như vậy thì quá đắt.


“Vốn dĩ căn biệt thự này được bán với giá hơn 103 tỷ nhưng nghĩ đến quan hệ giữa chúng ta cháu sẽ giảm giá xuống còn 102 tỷ.” Ngưu Hoan Hỉ nói.

Nghe thấy vậy thì Dương Nguyệt Như lạnh nửa người.

“Đắt vậy, 102 tỷ có thể mua được một căn hộ hai phòng ngủ ở Vân Đinh Nhất Phẩm.” Dương Nguyệt Như có vẻ không chấp nhận được cái giá Ngưu Hoan Hỉ đưa ra.

“Cô à, 103 tỷ chỉ có thể mua được một căn hộ hai phòng ngủ ở Vân Đinh Nhất Phẩm nhưng lại mua được cả một biệt thự ba tầng ở Giang Sơn Như Họa, tính ra vậy là rất lời rồi.” Ngưu Hoan Hỉ nói.

“Đâu có giống nhau.

Vân Đỉnh Nhất Phẩm nằm ở trung tâm thành phố, gần khu tài chính và khu thương mại, là khu nhà có vị trí đẹp nhất tỉnh thành.

Không thể so sánh như vậy được.” Dương Nguyệt Như bắt đầu mặc cả.

“Cô à, chính vì mối quan hệ tốt giữa chúng ta nên cháu mới bán căn biệt thự này cho cô.

Nguyên ngày hôm qua cháu đã nhận mười mấy cuộc điện thoại từ đường dây nóng, căn nhà có phong thủy tốt như vậy ai cũng muốn giành mua cả.

Cơ hội mất đi rồi thì không thể nào lấy lại được nữa, cô nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Ngưu Hoan Hỉ cố giữ giá cũ, không chịu giảm một đồng nào.

“Hoan Hỉ, Tô Vân Bằng của văn phòng luật sư Tình Thiên là anh rể của tôi.

Chắc anh ấy nói trước với cậu chuyện này rồi nhỉ, cậu xem bớt đi một chút.”
Quả thực Dương Nguyệt Như thấy hơi hối hận, lúc trước ở Thịnh Thế Thiên Hạ chỉ 88 tỷ là có thể mua được một căn gần giống như thế này.

Bây giờ lại phải bỏ thêm ra gần 20 tỷ nữa.

Bà ta cho rằng Thịnh Thế Thiên Hạ đã đắt lắm rồi không ngờ Giang Sơn Như Họa lại còn cắt cổ hơn thế.

Hối hận cũng vô ích, Dương Nguyệt Như là người sĩ diện, bà ta đã trở mặt với quản lý bên Thịnh Thế Thiên Hạ rồi nên không thể quay lại đó được nữa.

“Chính vì nể mặt luật sư Bằng nên cháu mới bán căn biệt thự này cho cô.

Cô xem đây là giấy chứng nhận mà vị thầy phong thủy nổi tiếng kia dành cho ngôi biệt thự này, thế mới thấy mảnh đất này là mảnh đất vàng.

Bây giờ có thể cô phải bỏ hơi nhiều tiền một chút nhưng sau này những thứ mà cô nhận được thì không kể xiết đâu.
Sau đó, Ngưu Hoan Hỉ lấy ra một tờ giấy chứng nhận bằng da màu đỏ từ trong túi xách của mình rồi đưa cho Dương Nguyệt Như xem.
Dương Nguyệt Như nhìn thấy có tên của thầy Ngô Minh Ngạn trên tờ giấy chứng nhận đó.

“Ồ, tôi biết thầy Ngạn, ông ấy là thầy phong thủy nổi tiếng của vùng Giang Nam, tôi cũng gọi vài cuộc điện thoại cho ông ấy rồi.” Dương Nguyệt Minh vẫn còn có ấn tượng với cái tên Ngô Minh Ngạn này.


Giang Nam địa linh nhân kiệt, lưu truyền nhiều đời, vì thế chương trình nói về phong thủy trên TV thường có sự xuất hiện của những vị thầy đến từ Giang Nam.

“Vậy cô còn suy nghĩ cái gì nữa, chính thầy Ngạn đã khẳng định như vậy rồi.

Sau này đinh tài hưng vượng, cô hưởng phúc đến vô tận rồi.”
“Mua! Tôi mua căn này.”
Dương Nguyệt Như nhướng đôi lông mày mỏng và vẫy tay.
“Đợi đã.”
Đột nhiên Thẩm Lãng lên tiếng.
“Thẩm Lãng, cậu lại định làm gì nữa?” Vẻ mặt của Dương Nguyệt Như rất khó chịu.

Lúc này Thẩm Lãng không hề để ý đến Dương Nguyệt Như mà tiến lại gần Ngưu Hoan Hỉ đứng trước mặt anh ta.

“Chứng nhận này là giả.” Thẩm Lãng tự tin nói.
“Cái gì? Là giả sao?”
Đứng cách đó không xa, Dương Nguyệt Như lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặt Ngưu Hoan Hỉ cũng biến sắc, sắc mặt càng ngày càng tối.

“Anh đang nói là tôi lừa các anh à? Tôi lừa dối người tiêu dùng à? Không thể nói linh tinh như vậy được, đây là chứng nhận thật, trên đó còn có chữ ký của thầy Ngô Minh Ngạn.”
Thực ra trong lòng Ngưu Hoan Hỉ cũng rất rối nhưng bên ngoài vẫn cứ phải khẳng định chắc nịch.

Anh ta không hiểu vì sao Thẩm Lãng có thể nhìn thấu tâm tư anh ta như vậy.

“Nếu giấy chứng nhận không phải là giả thì nhất định vị thầy phong thủy mà anh đang nói là giả.” Thẩm Lãng nói.
“Ba cây hương” trước cửa rõ ràng là đối nghịch với phương pháp phong thủy mượn vận may, nếu đây cũng có thể gọi là mảnh đất vàng thì ông thầy phong thủy kia đúng là bị mù.

Ngưu Hoan Hỉ nghe thấy thế thì cuống lên.

Nhất định không được để cho gã này phá hỏng mọi chuyện, không dễ gì mới bán được căn nhà này đi.

Cho dù thế nào Ngưu Hoan Hỉ cũng phải bán xong đơn hàng này.

“Anh đang nói bậy bạ gì vậy? Anh có tin tôi kiện anh tội lan truyền thông tin giả phỉ báng người khác không.

Thầy Ngạn là thầy phong thủy nổi tiếng của Giang Nam, thường xuyên lên TV, còn anh thì là cái thá gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc