SIÊU CẤP THIẾU GIA



“Liễu...!Liễu Thiết?”
Trong nháy mắt, Ngưu Đại Hanh cảm giác được cái tên này có chút quen thuộc, mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng ông ta có thể nghe thấy được hai từ này từ trong miệng của La Quân.
“Nói hết toàn bộ những gì mà ông biết được cho tôi!” Thẩm Lãng lạnh lùng cất giọng ra lệnh.
Vừa mới dứt lời, bất chợt anh lại giơ quả đấm lên, ngay sau đó giáng cú đấm đó xuống mặt bàn trà.
Răng rắc!
Chỉ trong một cái va chạm, chiếc bàn trà đã bị chia năm xẻ bảy, mạt gỗ bay ra tỏa khắp bốn phía!
“Nếu không thì sẽ giống như chiếc bàn này!”
Thẩm Lãng lên tiếng bổ sung.
Ngưu Đại Hanh hoàn toàn bị hành động này của Thẩm Lãng dọa cho sợ đến mức sửng sốt, lá gan cũng đã sắp bị phá hỏng.
“Tôi...!Tôi nói, tôi nói...”
Ngưu Đại Hanh nơm nớp lo sợ, nhanh chóng nói hết toàn bộ những tin tức có liên quan đến Liễu Thiết mà ông ta biết được cho Thẩm Lãng.
Thì ra là, Ngưu Đại Hanh cũng không biết được tin tức về vị trí cụ thể hiện tại của Liễu Thiết là ở nơi nào, bởi vì nhà họ Tề quả thực là vẫn luôn chỉ xem ông ta giống như một con chó, cho nên ông ta không có cách nào có thể tham dự vào những loại chuyện quan trọng, có tính cơ mật như thế được.
Nhưng mà bù lại, mối quan hệ của ông ta và Quản gia của nhà họ Tề là La Quân không tệ, hai người thường xuyên uống rượu và thưởng trà cùng với nhau.

Có lúc sau khi say rượu, cả hai người đều sẽ ói ra một vài lời nói thật lòng.


Gần đây mỗi lần La Quân uống say đều thường xuyên nhắc tới cái người tên Liễu Thiết này, nói rằng trên người của Liễu Thiết có nhiều vết thương nặng, hiện tại đang trốn trên ngọn núi bên ngoài ngoại ô của Vân Thành.
Mà đám người La Quân lúc này đã đang tiến hành tìm kiếm người ở trong núi rồi, cho nên việc buổi tối ngày hôm nay Tôn Đại Hải tạm thời bị La Quân gọi đi làm việc, cũng rất có thể chính là vì muốn lục soát ngọn núi để tìm kiếm Liễu Thiết.
Gia chủ của nhà họ Tề, Tề Hận Thủy, đã ra một mệnh lệnh nghiêm ngặt, một khi tìm được Liễu Thiết thì phải ngay lập tức bắt Liễu Thiết về giam lại, sau đó dùng đến những hình phạt nghiêm khắc để tra khảo, đồng thời áp dụng cả phương pháp cực đoan để tiến hành hành hạ.
Cả hai người Tề Hận Thủy và La Quân này đều là nhân vật hung ác, nếu như Liễu Thiết rơi vào trong tay của bọn họ thì chắc chắn là sẽ phải chịu kết quả rất thê thảm.

Trước mắt, Liễu Thiết vẫn còn chưa bị nhà họ Tề bắt được, nhưng mà chuyện này chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi biết được những thứ này, Thẩm Lãng thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chỉ cần Liễu Thiết còn chưa bị bắt, vậy thì vẫn còn có một tia hy vọng.
Tối nay sau khi trở về, anh phải lập tức ra lệnh cho Lương Trí Nghĩa điều động nhân lực đi tìm kiếm, bắt buộc phải tìm được Liễu Thiết trước đám người của nhà họ Tề kia.

“Thiết Tử, tại sao anh lại không liên lạc với tôi? Tại sao lại không đến tìm tôi? Anh trốn ở trong núi như vậy, hoàn cảnh sinh tồn ở nơi đó quá mức ác liệt, lỡ như vết thương xuất hiện tình trạng hoại tử và lây nhiễm thì phải làm sao đây!”
Trong lòng của Thẩm Lãng cảm thấy hết sức khó chịu.
Nói ra thì, mọi chuyện đều là do anh làm liên lụy đến Liễu Thiết.
Mà anh cũng biết được, sở dĩ Liễu Thiết chọn cách trốn tránh ở trong núi cũng là vì không muốn làm ảnh hưởng đến anh.
Những người ở trong Phái Vân Môn, ai ai cũng đều là những người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thà rằng để cho chính mình vùi thân trong nhà tù, tự mình chịu đựng tất cả thì cũng phải bảo vệ chu toàn cho người mà trong lòng mình muốn bảo vệ.

Lúc này, trong con ngươi của Thẩm Lãng đột nhiên hiện lên một tia ý nghĩa muốn giết người.
Bất kể là đến cuối cùng Liễu Thiết sẽ có loại kết cục như thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Lãng cũng phải tiêu diệt hết toàn bộ nhà họ Tề ở Vân Thành kia!
“Thầy...!Thầy Thẩm, những điều nên nói tôi đều đã nói xong hết rồi, cậu có thể bỏ qua cho tôi hay chưa?”
Ngưu Đại Hanh bị ánh mắt muốn giết người nồng nặc ở trong con ngươi kia của Thẩm Lãng dọa cho kinh hoàng và sợ hãi.
Đối mặt với lời cầu xin của Ngưu Đại Hanh, trên khuôn mặt của Thẩm Lãng vẫn chỉ duy trì một vẻ lạnh lùng.
Vèo!
Thẩm Lãng bấm đầu ngón tay, bắn một viên thuốc màu đỏ vào thẳng trong miệng của Ngưu Đại Hanh.
Ừng ực...
Chờ đến lúc Ngưu Đại Hanh kịp phản ứng lại, viên thuốc kia đã bị ông ta nuốt xuống dưới bụng.
“Khụ khụ, thầy Thẩm, cậu cho tôi ăn cái gì vậy?”
Ngưu Đại Hanh lập tức nâng hai tay lên bóp cổ lấy cổ mình, sau đó dùng sức nôn ọe và ho khan, ý đồ muốn nhổ viên thuốc kia ra bên ngoài.

Ụ ọe...
Tuy nhiên sau khi nôn khan một hồi, Ngưu Đại Hanh vẫn không thể nhổ được viên thuốc kia ra, mà ngược lại, từ trong miệng của ông ta lại văng một ngụm máu tươi tung tóe ra bên ngoài.
Sau khi nhìn thấy được màu máu đỏ tươi, chói mắt hiện lên ở trên nền đất kia, trong nháy mắt, Ngưu Đại Hanh đã bị dọa cho sợ đến mức kêu gào thê thảm.
“Thầy Thẩm, cậu vừa mới cho tôi ăn cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là một viên Hạc Đỉnh Hồng mà thôi.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

“Hạc...!Hạc Đỉnh Hồng? Là...!Là thứ gì vậy?” Ngưu Đại Hanh cảm thấy cái tên này rất là quen thuộc, nhưng mà trong nhất thời lại không thể nhớ nổi, rốt cuộc thứ đó là cái gì.
“Thuốc độc.” Thẩm Lãng vẫn lạnh lùng như cũ mà cất giọng nói.
Đến lúc này, Ngưu Đại Hanh mới nhớ ra, ông ta đã từng nghe thấy qua, ở trong phim, truyện kiếm hiệp thường xuyên có người nhắc tới Hạc Đỉnh Hồng, nhưng thứ này con mẹ nó vậy mà lại chính là thuốc độc!
Thật ra thì Hạc Đỉnh Hồng chính là thạch tín đỏ.
Thạch tín đỏ chính là một loại khoáng chất oxit của asen ở trong thiên nhiên, có tên gọi hóa học là Arsenic trioxide, sau khi được chế biến sẽ trở thành một loại thạch tín nổi tiếng.
Bởi vì thạch tín đỏ có màu đỏ, cho nên mới dùng cái tên gọi là Hạc Đỉnh Hồng này, theo truyền thuyết thì những người làm quan vào thời xưa thường giấu nó ở trong mũ miện của chính mình, đợi đến lúc cần thiết thì sẽ dùng nó để tự sát.
Sau khi Hạc Đỉnh Hồng tiến vào thân thể con người, nó sẽ kết hợp cùng với các gốc hợp chất hữu cơ protein để tạo thành kết tủa, khiến cho protein bị biến tính, mất đi hoạt tính hóa học của mình, điều này có thể ngăn chặn con đường cung cấp dưỡng khí cho tế bào, khiến cho con người nhanh chóng rơi vào trạng thái ăn mòn tế bào do việc sản xuất ATP đã bị phá vỡ, có cơ chế và tác dụng tương tự như Axit xianhidric, hay còn gọi là Hidro xyanua.
“Thầy Thẩm, cậu không nói đùa đấy chứ? Hạc Đỉnh Hồng chỉ là thứ đồ giả tưởng xuất hiện ở trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, nó thật sự có tồn tại trên thực tế hay sao?” Trên mặt của Ngưu Đại Hanh tràn ngập vẻ hoảng sợ, run rẩy hỏi lại.
“Ông nói thử xem?” Thẩm Lãng quét mắt liếc nhìn Ngưu Đại Hanh.
“Tôi...!Tôi không biết được...”
“Vậy thì chắc là ông biết đến Thạch tín rồi chứ?” Thẩm Lãng lạnh lùng nhếch mép cười sau đó hỏi ngược lại.
“Biết...!Thạch tín thì tôi biết...” Ngưu Đại Hanh càng trở nên vô cùng luống cuống.
“Thứ này cũng giống như là Thạch tín vậy, độc tính của nó rất mạnh, nếu như nói một cách chuyên môn hơn thì, sau khi nó tiến vào thân thể của con người, nó có thể phá hoại một số chất xúc tác trong dung môi hô hấp của tế bào, khiến cho tổ chức của tế bào chết đi bởi vì không được cung cấp đủ dưỡng khí.

Nó còn có thể kích thích mạnh vào vùng dạ dày và ruột, gây ra tình trạng lở loét, thối rữa và xuất huyết bên trong.

Nó cũng có thể phá hoại mạch máu, tạo thành hiện tượng chảy máu trong, phá hỏng hệ thống gan, nghiêm trọng hơn thì sẽ chết bởi vì suy kiệt hệ thống hô hấp và tuần hoàn.”
Nói tới chỗ này, Thẩm Lãng dừng lại rồi chỉ tay lên trên vết máu đỏ tươi ở trên nền đất kia, nói: “Bây giờ chẳng qua là ông cũng chỉ mới bị kích thích dạ dày và ruột, tạo thành hiện tượng nôn ra máu, nhưng chỉ cần qua mấy ngày nữa thì độc tính sẽ gây tổn hại đến gan.”
Thẩm Lãng còn chưa có nói xong, cả người Ngưu Đại Hanh đã lập tức kịch liệt run rẩy không ngừng, toàn bộ trái tim của ông ta cũng đã bị treo lơ lửng lên trên tận cổ họng.
Một lúc sau đó Ngưu Đại Hanh mới kịp phản ứng lại, ông ta vội vội vàng vàng dùng ngón tay móc vào trong cổ họng của chính mình, muốn nôn viên thuốc màu đỏ kia ra.
“Không cần phải giãy giụa vô ích nữa làm gì, Hạc Đỉnh Hồng đã xâm nhập vào bên trong nội tạng của ông rồi, nhưng mà tạm thời thì ông vẫn chưa chết được, tôi đã khống chế lượng thuốc từ trước, nếu không thì ông đã sớm bỏ mạng bởi vì độc tính phát huy tác dụng rồi.” Thẩm Lãng cười nhạt nói.
“À đúng rồi, bên trong viên thuốc đó đã được tăng thêm một vị thuốc dẫn do tôi tự mình đặc chế, ngoại trừ tôi ra, cứ coi như là ông tìm đến hết tất cả các thầy thuốc Đông y nổi danh ở đất Vân Thành này thì cũng không thể nào giải được độc đâu.

Nếu như ông mà cứ cố tình chạy chữa bệnh lung tung, tôi đảm bảo ông không thể nào nhìn thấy mặt trời ngày mai được nữa.”
Thân làm học trò của nữ thần y Triệu Linh Xu, cho nên Thẩm Lãng đã sớm đạt đến được cảnh giới siêu phàm trong việc khống chế liều lượng thuốc.
Cứ coi như là loại thuốc kịch độc giống như Hạc Đỉnh Hồng này đi chăng nữa thì anh cũng có thể thản nhiên, tùy theo ý mình mà điều phối thành các loại thuốc viên có tỉ lệ liều lượng khác nhau.
Tí tách...
Tí tách...
Đột nhiên, một mùi nước tiểu bốc lên ở bên trong căn phòng trà này.
Lại liếc mắt nhìn qua một cái vào quần của Ngưu Đại Hanh, có thể thấy được, trên lớp vải bây giờ đã ướt sũng một mảng lớn.
Đường đường là lãnh đạo cao nhất trên danh nghĩa của Công ty Bất động sản Đại Đỉnh, vậy mà lại bị dọa cho sợ đến mức tè cả ra quần.

Ngưu Đại Hanh nơm nớp lo sợ, cả người cũng không ngừng run lên bần bật.


Nhất là hai cái chân kia, nó chính là thứ đang run rẩy kịch liệt nhất.
“Thầy...!Thầy Thẩm, cầu xin cậu tha cho tôi, cho tôi thuốc giải đi, tha cho tôi một mạng...!Cầu xin cậu...”
Ngưu Đại Hanh dứt khoát quỳ sụp xuống đất, cầu xin sự tha thứ của Thẩm Lãng.

Giờ phút này, trên mặt của Thẩm Lãng vẫn không hiện lên bất cứ biểu cảm nào, chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ cần ông nghe theo lời của tôi, thuốc giải tôi sẽ chia thành ba phần rồi lần lượt đưa tới cho ông.”
“Tôi nghe, tôi nghe còn không được hay sao, không cần biết là lên núi đao hay là xuống chảo dầu, chỉ cần thầy Thẩm cậu nói một câu, thì tôi sẽ đi thực hiện ngay lập tức.”
Đứng ở trước mặt của sinh mạng, dù là cái gì thì Ngưu Đại Hanh cũng chẳng ngó ngàng tới nữa, đặc biệt là những thứ giống như bạc vàng và người đẹp, nếu như không còn mạng nữa, vậy thì hết thảy đều chỉ là hư vô.
Loại người giống như Ngưu Đại Hanh này đối với Thẩm Lãng mà nói, quả thực là cũng có chỗ cần dùng tới.

Mặc dù Ngưu Đại Hanh chẳng qua cũng chỉ là một con chó do nhà họ Tề nuôi mà thôi, nhưng mà Thẩm Lãng cũng có thể biến ông ta thành chó của mình để sai việc được.

Khiến cho Ngưu Đại Hanh trở thành thứ công cụ mặc anh sử dụng, có lợi cho việc làm trung gian hoà giải với nhà họ Tề tiếp sau đó.

Ngoài ra, còn có thể để cho Ngưu Đại Hanh moi ra thêm một chút tin tức nữa có liên quan đến Liễu Thiết từ trong miệng của La Quân.
Sau khi Thẩm Lãng đi ra từ trong phòng trà, anh ngay lập tức tìm Lương Trí Nghĩa, ra lệnh cho anh ta triệu tập nhân lực, ngay trong tối nay phải tiến hành tìm kiếm Liễu Thiết ở trong ngọn núi ở vùng ngoại ô của Thành phố suốt đêm.

Nếu như không tìm được thì cũng không cần phải nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi!
...
Khoảng mười giờ tối, Thẩm Lãng quay trở lại phòng trọ thuê của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn cảm thấy không an tâm, lo lắng mà chờ đợi Thẩm Lãng trở lại.
Cho dù trước đây Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng đã từng được tận mắt thấy qua tài năng võ nghệ cừ khôi của Thẩm Lãng rồi, nhưng mà cô ấy vẫn không thể nào hoàn toàn yên lòng được.
Khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy Thẩm Lãng đứng ở cửa phòng trọ, bình yên vô sự mà trở về thì cô ấy cũng không hề có chút do dự nào mà vọt vào trong ngực của Thẩm Lãng, vòng tay ôm chặt lấy anh.
Thân thể mềm mại, ấm áp bất ngờ rơi vào trong ngực, nhưng Thẩm Lãng lại chỉ yên lặng rồi nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn, trấn an và vỗ về những cảm xúc lo lắng cùng sợ hãi mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã phải trải qua vì anh.
Đúng vào lúc này, Lâm Manh Manh đi ra từ phòng ngủ.
“Chị, em không có lừa chị có đúng chứ, chỉ cần một câu nói của người bạn kia của em thôi thì chắc chắn là Ngưu Đại Hanh sẽ thả người, dù có muốn thì ông ta cũng không dám không thả.”.


Bình luận

Truyện đang đọc