SIÊU CẤP THIẾU GIA



Lấy xe người khác làm xe của mình, đây là đạo lý quỷ quái gì đây.

Trầm Lãng bước lên phía trước, ngửi thấy trên người cô đều là mùi rượu.

Chỉ có vài món thức ăn thôi mà đã uống thành cái dạng này, mùi rượu xộc thẳng lên mũi.

Nhìn thấy âm thanh run rẩy của cô gái, Trầm Lãng không có nói thẳng nhưng trong ánh mắt đã ngầm ám chỉ bắt buộc cô gái phải rời xe.

Nhưng mà cô gái không hiểu ám chỉ của Trầm Lãng, hai hàng lông mày nhíu lại, khinh thường nói, "Làm gì? xe của tôi không đẹp sao".

Nghe được lời này, bản thân Trầm Lãng hắn không khỏi xấu hổ dùm cô gái.

Không kể đến chuyện chiếc xe có đẹp hay không, phải nói đến cô ngồi trên xe lão tử mà còn dám hỏi xe có đẹp hay không.

Xe này có đẹp hay không thì liên quan gì tới cô.

Không phải cô choáng váng chóng mặt tới phát điên luôn rồi hả.

Trên mạng giả vờ nổi tiếng thì thôi đi, ngay cả bản thân mình cũng dám lừa gạt nữa.

"Bình thường đi, mua đồ ăn xe thôi mà" Trầm Lãng thản nhiên đáp lại.

Trong mắt hắn, những thứ "rắn độc" không phải là mua đồ ăn xe sao.


"Cô ghen tị à, thế nào? Raphael của ta thiếu chú nữa chiếu lên mắt cô rồi?" Cô gái nói.

Raphael.

Trầm Lãng nhịn không được nở nụ cười, thiếu chút nữa là cười đến nghẹn họng, Lâm Nhuyễn ở kế bên cũng che miệng cười khúc khích.

Raphael nào có cửa vào đây, Raphael vẫn còn kém chiếc xe này nha.

Có phải trong mắt cô liệu Ferrari và Lamborghini đều là những chiếc xe sang trọng duy nhất trên thế giới?
"Cô xuống đi"
Trầm Lãng cũng không muốn nói nhiều với cô, trực tiếp đuổi người xuống xe.

ngôn tình hoàn
Nhưng cô lại không chịu xuống xe ngược lại còn kéo chiếc váy ngắn của mình qua khỏi đầu gối.

"Thế nào, chân tôi không đủ dài sao? không đủ hấp dẫn à"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của cô cũng lộ ra vẻ khinh bỉ chán chường, cứ coi như đó là một loại khoe khoang đi.

Tên Trầm Lãng này là ai chứ, tình trường phong lưu của hắn đã thấy qua vô số mỹ nhân đẹp, loại nào chẳng có.

Huống chi là chân của Lâm Nhuyễn còn mền mại và thon thả hơn cô gái này nhiều.

"Thật tiếc đôi chân này của cô không đạp nổi ba vòng".

Trầm Lãng trêu chọc nói.

Lúc này, Lâm Nhuyễn cảm nhận được Trầm Lãng hình như cũng rất thích trêu chọc người, cô nhịn không được cũng phì cười theo.

Mà cô gái này lại thẹn quá hóa giận, chỉ vào Trầm Lãng mắng, "Cậu dám cười nhạo tôi? Nói cho cậu biết bạn trai tôi rất lợi hại, anh ấy chính là hoàng đế sở hữu nhiều đất đai bất động sản nhiều nhất ở thành phố Bình An này, nếu cậu thức thời thì lập tức cúi đầu xin lỗi rồi nhanh cút khỏi nơi này để khỏi chướng mắt tôi".

Giờ phút này, Trầm Lãng lắc đầu, cảm thấy cô gái này bệnh tới nổi không thể cứu chữa, chỉ uống một chút rượu tôi mà ngay cả họ mình là gì cũng không biết.

Ở thành phố Bình An này, Trầm Lãng hắn cũng chưa từng nghe qua cái gì mà điền sản vương gì gì ấy, cũng không biết bạn trai cô ta là ai, mà Trầm Lãng hắn cũng lười quản mấy chuyện này.

" lão tử cho cô xuống" Trầm Lãng trực tiếp quăng cô gái xuống xe.

Cả người cô gái đầy mùi rượu, lảo đảo té xuống lại ói vươn đầy khắp mặt đất.

"Cậu dám quăng tôi xuống xe à? Bạn trai tôi nhất định sẽ thông tha cho cậu" Cô gái lớn tiếng uy hiếp.

"Như vậy đã cho cô mặt mũi lắm rồ, dám ở trên xe lão tử la lối om sòm, chỉ uống có miếng rượu mà không biêt bản thân mình là ai có thân phận gì? Không đem cô quăng xuống xe chẳng lẽ phải chờ cô đến mừng năm mới luôn à?" Đáy mắt Trầm Lãng hiện lên hàn quang dữ tợn.

"Dựa vào! Chứ đây là xe của cậu chắc? Đây là xe của ta, là xe của bạn trai ta mua cho" Cô gái lớn tiếng hét, rượu vào lời lẽ cũng chẳng tốt đẹp gì.

Trầm Lãng đúng là muốn cạn lời với ả, không phải bản thân hắn xem thường bạn trai của cô, mà loại con gái độc xà này trên thế giới cũng không quá mười người đâu.

Người có thể lái được xe này ở thành phố BÌnh An này ngọa trừ vị công tử đẹp trai phong nhã tâm ngoan như hắn thì tuyệt không có người thứ hai.


Không đợi Trầm Lãng đáp lại, cô gái tiếp tục chửi bới, còn lớn tiếng la, "Triwwuj Hương Hương ta là người có tiền, mấy người các ngươi thì nghèo như trái mồng tơi thì làm sao đấu lại người có nhiều tiền như ta".

Trâm Lãng cũng không muốn phí lời với người điên nên lập tức lấy chìa khóa ra khởi động xe, sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái cửa xe lập tức nâng lên.

Sau đó, Trầm Lãng và Lâm Nhuyễn cùng bước vào xe.

Ở ga ra gặp phải chuyện phức tạp này cũng không đến mức làm ảnh hưởng đến cảm xúc tốt của Trầm Lãng.

Hiện tại loại con gái say rượu như vậy thì nhiều lắm, ở ven đường có rất nhiều loại con gái như vậy, đa số đều tự làm tự chịu, căn bản không đáng để ta quan tâm.

Nhưng hôm nay lại gặp được cô gái này, lại ra vẻ như mình là người nổi tiếng trên mạng, có hàng trăm ngời hâm mộ theo dõi, định lừa ai vậy.

Cũng không phải Trầm lãng khinh thường người như vậy mà phẩm chất của người như vậy thật quá kém cỏi rồi.

Một đêm thành danh khiến họ dần đánh mất chính bản thân mình.

Ở trên đường, Lâm Nhuyễn đột nhiên hỏi, "Bạn học Trầm, khi nảy trong ga ra xe mình có nghe được, chiếc này này đúng là của cậu".

Lâm Nhuyễn vẫn nhớ rõ, Trầm Lãng đã từng nói qua, cậu chỉ giúp một người bạn đcặ biệt giàu có lái xe, nhưng Trầm Lãng mỗi lần đi ra ngoài đều lái chiếc xe này, đều này thật khiến cho Lâm Nhuyễn nghi ngờ.

Trầm Lãng cầm tay láy, xấu hổ cười, "Mình có nhiều bạn bè giàu có, bọn họ đều chạy siêu xe mà chiếc siêu xe này bọn họ vẫn chưa có cơ hội dùng tới nên mới bảo mình láy tạm thôi".

"Thì ra là như vậy, bạn của cậu đúng là hào phóng thật" Lâm Nhuyễn nửa tin nửa ngờ mà gập đầu.

Cô luôn có loại cảm giác, khí chất và tài hoa của Trầm Lãng là xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia, hơn nửa kiến thức về thư pháp của Trầm Lãng thể hiện ngày hôm nay nếu không có mười năm rèn luyện thì khó có được loại trình độ này.

Trầm Lãng láy xe đưa Lâm Nhuyễn về nhà sau đó mới trở lại Vân Thủy Sơn Cư.

Hắn đi vào căn biệt thự số chín.

Mặc dù là buổi chiều nhưng bầu trời vẫn quang đãng, gió vẫn nhè nhẹ lay, nắng vẫn hắt xuống vạn nhà tựa như bức tranh thủy mặc treo giữa tháng năm nhân gian.

Trầm Lãng lạnh lùng đứng ngoài ban công, hai tay bắt chéo sau lưng, người nghiêng về tia nắng, đưa mắt ngắm nhìn sắc trời, ngắm nhìn Xuân Ba Hồ.

Đúng lúc này, Tống Tri Viễn lại gọi đến.

"Tiểu Trầm, đến Vân Thủy Sơn Cư uống trà thế nào? chúng ta đi du thuyền trên Xuân Ba Hồ có được không? Vừa du ngoạn vừa bình phẩm trà đạo, ý tình ý cảnh rất hợp với lòng người".

Từ khi vợ của Tống Tri Viễn khỏi bệnh thì tâm tình của ông cũng thả lỏng đi không ít.

"Tống lão, một lát nữa cháu sẽ qua".

Trầm lãng đồng ý nói.

Gần đây đang xem xét Đỗ gia cũng không nhận nhiệm vụ mới từ gia tộc có thể nói trãi qua những tháng ngày an nhàn.

Kỳ thật Trầm Lãng đến Hồ Xuân Ba cũng chỉ mất vài phút.


Nhưng Trầm Lãng còn chưa quyết định nói với Tống Tri Viễn biết hắn là chủ nhân của tiểu khu này.

Tuy rằng Tống Tri Viễn hay hỏi thăm chủ biệt thự số 7,8,9 nhưng Trầm Lãng lại không chịu tiết lộ.

Hơn nửa Trầm Lãng hắn thường xuất quỷ nhập thần khiến người khác khó mà đoán được điều này cũng trở thành nút thắt trong lòng của Tống Tri Viễn.

Sau khi đồng ý cúng Tống Tri Viễn đến Xuân Ba Hồ chèo thuyền, Trầm Lãng liền khô khan thực hiện hơn hai mươi cái chống đẩy và gập bụp.

Sau đó đi tắm rửa, thay bộ quần áo trắng thuần mộc mạc, rồi mới rời nhà tới Xuân Ba Hồ.

Xuân Ba Hồ là một hồ nước trong suốt xanh biếc như bích ngọc của thành phố Bình An, còn Vân Thủy Sơn Cư được xây dựng ở phía bắc của hồ.

Vừa tới nơi liền thấy Tống Tri Viễn và cô cháu gái kiêu ngạo thất thường kia.

Cách đó không xa có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một trụ đàn hương chưa đốt, còn có dụng cụ trà đạo, lò trà được làm bằng gốm đen.

Lại nhìn thấy Tông từ, Trầm Lãng như phát hiện tiếu nha đầu này tính khi đã thu liễm đi không ít, có thể do lần trước hắn đã bị khỏi bệnh cho bà cô.

Khi bước lên chiếc thuyền nhỏ, Tống Từ đang đốt hương pha trà, còn Trầm lãng thì đang nói chuyện phiếm với Tống Tri Viễn.

Muốn thưởng trà cảm nhận chút ý tình ý cản thì nhất định phải dùng thuyền nhỏ nếu dùng thuyền lớn thì sẽ mất đi laoij cảm giác gió xuân nhu tình này.

"Tiểu Trầm, ngày mai ta có người bạn muốn tới thành phố Bình An, hắn là một nhà thư pháp rất tài, có muốn ăn bữa cơm với hắn không".

Tống Tri Viễn có thể nói là một nhà danh nhân văn hóa, nhưng ông lại không phân biệt được giữa hội họa, thư pháp.

Trong giới văn hóa và nghệ thuật của tỉnh, Tống Tri Viễn quen biết nhiều nhân tài.

"Chắc cháu sẽ không đi đâu" Trầm Lãng cảm thấy việc này cũng không có quan hệ gì với hắn.

"Đi gặp đi, quen nhiều người thì càng tốt" Tống Tri Viễn xem Trầm Lãng là cháu rể mà cố gắng bồi dưỡng, mõi khi có được cơ hội ông sẽ mang Trầm lãng theo để giúp ông xây dựng nên tảng kiến thức văn hóa.

Tống Tri Viễn một lòng muốn trù tính.

Ông cảm thấy đủ năng lực để trở thành cháu rể của mình, chỉ duy nhất là về xuất thân còn chưa xứng với Tống gia ông.

Gia thế không đủ, chỉ đành lấy kiến thức, cốt cách và giao thiệp mới có thể xứng với danh môn vọng tộc như Tống gia.

.


Bình luận

Truyện đang đọc