SIÊU CẤP THIẾU GIA



"Trầm hương Kalimantan nguyên chất có mùi thơm nồng và vị hơi hơi chua, cầm trên tay là có thể ngửi thấy.

Vòng tay của ông chỉ là gỗ trầm hương, mà cũng không phải là gỗ trầm hương."
Thẩm Lãng biết rất rõ đây mánh khóe trêu đùa ở các buổi đấu giá, chuyên môn dùng để bắt nạt những người lương thiện ngốc nghếch có nhiều tiền, nhưng Thẩm Lãng cho Lý Hàn Lâm mấy phần mặt mũi, không muốn nói thẳng mà thôi.
"Nhất định là nói láo! Hai thứ này có gì khác nhau? Không phải đều là trầm hương à?" Lý Hàn Lâm cười lạnh hỏi lại.
Ở trong mắt Lý Hàn Lâm chính là muốn Thẩm Lãng xấu hổ, rõ ràng đều là trầm hương, nhất định phải nghiền ngẫm từng chữ một.
“Gỗ trầm hương và trầm hương là hai loại, nói theo dân gian thì cây trầm trước khi tạo thành dầu thì nó cũng chỉ là một loài cây cao to bình thường, sau khi tạo thành dầu thì phần dầu được gọi là trầm hương, mà sợi gỗ không kết dầu thì được gọi là gỗ trầm hương.

Trầm hương cũng không phải là một loại gỗ mà là một chất đặc cô đặc được “kết ra” từ hỗn hợp nhựa cây với thành phần chất gỗ.”
"Cả gỗ trầm hương và trầm hương đều có thể dùng để tạc tượng Phật, làm tràng hạt, làm hương liệu để dâng cúng, bào chế thuốc đông y.

Tuy hai thứ có quan hệ mật thiết với nhau nhưng vẫn có một khoảng cách rất lớn."
Ý tứ của Thẩm Lãng có nghĩa là gỗ trầm hương thì bình thường, nhưng trầm hương lại rất quý, chỉ nhìn quá trình hình thành của trầm hương thì không thể so sánh với gỗ trầm hương.

Giờ phút này, sắc mặt Lý Hàn Lâm và Lý Thư Yểu đều đông cứng lại, trong lòng lâu thật lâu không thể bình tĩnh.
Hai người rốt cuộc nhận ra không phải Thẩm Lãng tỉa tót câu từ, mà là trầm hương và gỗ trầm hương, quả nhiên là hai thứ.
Lý Hàn Lâm lộ vẻ xấu hổ, ông ta nhận ra mình đã phạm sai lầm khiến người trong nghề nhạo báng, nhưng thế thì sao, ông ta là một trong bốn trưởng lão, xuất thân từ gia đình thư hương thì sao có thể thừa nhận mình sai được.
Hơn nữa, đối mặt với một tiểu bối có địa vị thấp!
"Căn bản cậu không hiểu tý nào về giới chơi đồ.

Thứ tôi mua chính là gỗ trầm hương!" Vẻ mặt của Lý Hàn Lâm trở nên nghiêm túc.
“Lợi hại, bỏ ra năm trăm vạn mua một chiếc vòng tay gỗ trầm hương.” Thẩm Lãng nở nụ cười.
Làm sao có thể đánh đồng gỗ trầm hương với trầm hương, cái này giống như so sánh đá thường với ngọc.
Thẩm Hàn để lại chỗ cho Lý Hàn Lâm, thật ra Lý Hàn Lâm bị hộ đấu giá sắp đặt một phen, bất kể là đấu giá, tất cả đều vì mục đích kiếm tiền.
"Cậu chỉ là một kẻ thô tục, làm sao có thể hiểu được văn hóa của giới chơi đồ, sưu tầm đồ cổ, chơi đồ là lạc thú, lấy tiền để cân đo, cậu đúng là thô tục!"
Lý Hàn Lâm không thừa nhận sai lầm của mình, ngược lại còn xem thường Thẩm Lãng.
Đối đãi với cái loại này mặt dày hơn tường thành, già mà không quý, Thẩm Lãng quyết định không để lại ông ta chút mặt mũi nào.
"Người thô tục còn hơn người không biết mà còn giả vờ tài giỏi.

Bị cái hội đấu giá đó chơi cho một vố không thừa nhận cũng thôi đi, còn trâng tráo nói rằng đó là lạc thú chơi đùa của bản thân.

Giá trị của gỗ trầm hương không bằng một phần trăm giá trị của trầm hương.

Tặng tiền cho hội đấu giá, đây là niềm vui của ông sao? ”Thẩm Lãng thấy thật nực cười.
Đây là cái gọi là gia đình thư hương, đây là cái gọi là trưởng lão!
Đúng là dối trá vô cùng!
Lời nói của Thẩm Hàn Lâm khiến Lý Hàn Lâm thực sự xấu hổ, không tìm được lý do để phản bác.
Nét mặt già nua của ông ta đỏ lên, hận không tìm được chỗ để chui vào.
Lý Hàn Lâm vạn lần không nghĩ tới, vì muốn làm khó Thẩm Lãng, nhưng lại bị Thẩm Lãng phản kích mạnh mẽ, không ngờ rằng Thẩm Lãng lại hiểu rõ trầm hương như vậy.
Lúc này, ánh mắt Lý Thư Yểu nhìn Thẩm Lãng đông cứng lại.
Theo hiểu biết của cô, Thẩm Lãng là người đầu tiên làm ông nội kình ngạc, nhất là trên phương diện chơi đồ, ông nội được xưng là học phú giàu đến năm ô tô cũng không nói nên lời.
Chẳng lẽ Thẩm Lãng là chuyên gia cao cấp bí mật trong giới đồ cổ? Anh ta có bản lĩnh này trong tay cũng không đi lượm mấy đồ rách nát chứ.

Lý Thư Yểu nghĩ rằng còn có một khả năng khác, có lẽ Thẩm Lãng chỉ tình cờ đọc được tư liệu chuyên nghiệp của trầm hương, lại đúng dịp hôm nay phát huy công dụng.
"Thẩm Lãng, dù sao ông nội tôi cũng là một trưởng lão đức cao vọng trọng, cho dù có ngẫu nhiên sai sót thì cũng không cần phải bỏ đá xuống giếng như thế này.

Anh cũng đừng đắc ý.

kiến thức uyên bác của ông tôi là một tầm cao mà trong đời anh cũng không thể đạt tới." Lông mày nhỏ của Lý Thư Yểu xét qua, không phục nói.
"Thật ra, tôi không có hứng thú so học vấn với ông nội cô.

Mỗi người đều am hiểu về lĩnh vực của mình.

Nếu không phải ông nội cô già mồm không nói lý, không nói lời dối trá thì tôi chẳng không đắc tội với ông ta." Thẩm Lãng thản nhiên đáp.
Cao thấp lập tức rõ ràng.
Cho tới bây giờ Thẩm Lãng chưa từng nói rằng mình có học vấn cao siêu, tài trí hơn người, ngược lại, lão già họ Lý lại treo những lời này lên miệng để đề cao bản thân và hạ bệ người khác.
Đúng là nhà họ Lý có thể gọi là dòng họ thư hương ở thành phố, ở đây khẳng định có nội tình, nhưng xét về sự việc hôm nay, Lý Hàn Lâm quả là mất phong độ.
Lý Thư Yểu hấy Thẩm Lãng trả lời như vậy, cô ta nhướng đôi mi thanh tú, trong lòng lộ ra một tia xấu hổ.
Cô vốn tưởng rằng Thẩm Lãng nhớn nhác oán giận quay về nhưng không ngờ Thẩm Lãng lại bình tĩnh đáp lại.
Nói có sách mách có chứng, anh ta không hống hách cũng chẳng tỏ ra nhu nhược, trực tiếp làm cho danh môn khuê tú Lý Thư Yểu đọc đủ loại kinh thư không còn gì để nói.
Hoàn toàn bị đánh bại!
Ít nhất là hôm nay, Lý Thư Yểu hoàn toàn bất lực!
Thẩm Lãng có lúc mạnh mẽ, có lúc lại không vậy, điều này khiến Lý Thư Yểu vô cùng nghi ngờ việc đọc kinh thư mấy năm này là vô ích.
Thật ra, đọc sách rất hữu ích, nhưng Lý Thư Yểu không biết rằng Thẩm Lãng đọc sách nhiều không kém cô.
“Tôi biết mấy người tìm tôi hẳn là còn có chuyện khác, nhưng là nhìn tình huống hiện tại, ông nội cô không nhắc tới vậy tôi cũng không hỏi.” Thẩm Lãng nói với Lý Thư Yểu.
“Chẳng lẽ anh không có chút tò mò nào sao?” Lý Thư Yểu hỏi ngược lại.
“Nếu có thì sao, ông của cô sẽ không nói cho tôi biết ” Thẩm Lãng đáp.
“Sao anh biết?” Lý Thư Yểu hỏi lại.
"Lúc trước cô nói đấy thôi, ông nội cô là lão đại một phương, là nhân vật lớn, bây giờ dù cho ông ta có xì hơi cũng không thừa nhận thất bại, bởi vì coi thường tôi, cho nên mới ra oai với tôi một chút để tìm lại mặt mũi của mình." Thẩm Lãng nói.
Phân tích bản chất con người, Thẩm là một người lành nghề, lối suy nghĩ của người Hoa Hạ là tư duy của Kinh Dịch, Thiên sư Trương Thiên Ý đã từng dạy Thẩm Lãng học Dịch.
Sai lầm lớn nhất của con gái lớn nhà họ Lý chính là đối xử với Thẩm Lãng như một đàn em vô danh tiểu tốt.

Cô ta chỉ biết Vương Tử Văn có tài viết văn độc nhất vô nhị mà lại không biết Thẩm Lãng đã đọc nát cả vạn quyển sách, hiểu biết thật kém!
“Ông nội tôi không phải người như vậy, ông đức cao vọng trọng, không hề keo kiệt như anh nghĩ đâu!” Lý Thư Yểu lắc đầu phủ nhận.
Nhìn Lý Hàn Lâm lúc này khuôn mặt già nua đã ửng hồng, ông ta có phải thật sự như Thẩm Lãng nói hay không thì đã có thể phán đoán được rồi.
Nhưng trong lòng của Lý Thư Yểu, ông nội cô talà một nhà học vấn bụng đầy kinh luân, thời cổ đại đủ để làm nhà thông thái ở viện Hàn Lâm, hình tượng cao lớn vĩ đại đó khiến cô ta khó mà phá vỡ.
Lần này, Thẩm Lãng không phản bác, nhưng khóe miệng hiện lên một ý cười.
Không cô cháu gái nào thừa nhận rằng ông mình là dối trá keo kiệt, vì vậy không cần phải tranh luận với cô ta vì điều đó là vô nghĩa.
Sau đó, Thẩm Lãng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Lãng, Lý Thư Yểu sinh ra chút nghi hoặc.
"Ông nội, ông nói xem có phải anh ta là người thu thập mấy thứ đồ rách nát không? Cháu không nói rõ được cảm giác như thế nào, chỉ cảm thấy anh ta không đơn giản."
"Đó khẳng định là ảo giác của cháu, Thư Nghiêu, cậu ta còn xa mới bằng thằng nhóc nhà họ Vương.

Mỗi lần Vương Tử Văn nhìn thấy ta, anh ấy đều cung kính và lễ độ.

Đó mới chính là người hợp với cháu nhất."
Sau hôm nay, Lý Hàn Lâm ghét bỏ Thẩm Lãng, bởi vì Thẩm Lãng nhìn thấu tâm tư của ông ta.
“Có lẽ đó thực sự là ảo giác của cháu, nếu chúng ta quyết định từ hôn với Thẩm Lãng, chúng ta có phải bồi thường cho anh ta không?” Lý Thư Yểu hỏi.
"Ha ha, bồi thường cho nó một người vợ? Với csi thân phận rách nát của nó, tìm được vợ cũng khó.

Ta đoán tối nay nó tới khách sạn là lao công, áp lực cuộc sống ở thành phố căng thẳng như vậy, người như nó, căn bản chả có cô gái nào tự nguyện đến gần nó.

”Lý Hàn Lâm trêu chọc nói.
Tuy nhiên, vào lúc này, tiểu hoa đán Quan Sư chủ động gọi cho Thẩm Lãng, còn cười cười nói chuyện với Thẩm Lãng..


Bình luận

Truyện đang đọc