SIÊU CẤP THIẾU GIA



"Ngồi xuống uống với tôi mấy ly." Thẩm Lãng nói.
"Được, chủ tịch Thẩm." Từ Tử Đằng không dám không đồng ý.
Công ty giải trí dưới cờ tập đoàn Phi Vũ là Truyền thông Tử Đằng.
"Gần đây công ty hoạt động rất tốt, sắp tới ký hợp đồng với nghệ sĩ phải chú ý nhiều hơn.

Phẩm hạnh không đứng đắn cho dù nổi tiếng cũng đừng ký, và đừng cho tài nguyên để phát triển." Thẩm Lãng lắc nhẹ ly rượu.
"Tôi hiểu rồi, chủ tịch Thẩm.

Mọi chuyện sẽ làm theo dặn dò của anh.

Hai tháng trước truyền thông Tử Đằng đã chuyển lỗ thành lãi, hướng đi sắp tới sẽ dựa theo kế hoạch mà anh đã lập ra mà làm.

Điểm này anh cứ yên tâm." Từ Tử Đằng mỉm cười nói.
Cô khâm phục quyết sách và năng lực lãnh đạo của Thẩm Lãng.

Nửa năm trước, truyền thông Tử Đằng và giải trí Hóa Điệp còn một khoảng cách nhất định.
Như từ khi Thẩm Lãng tiếp quản tập đoàn Phi Vũ, tăng kinh phí đầu tư vào sản nghiệp truyền thông giải trí.


Truyền thông Tử Đằng mới có sức để ganh đua cao thấp với Giải trí Hóa Điệp.
Nhìn thấy truyền thông Tử Đằng ngày một phát triển, Thẩm Lãng cảm thấy có phần công trạng này, sẽ dễ dàng chặn miệng mấy anh em con chú con bác ở nhà họ Thẩm rồi.
Khoảng cách của thí luyện tầng thứ ba kết thúc còn nửa tháng nữa.

Nếu như không có sự cố, thì Thẩm Lãng vững vàng thông qua kiểm tra thí luyện.

Tiếp theo phải xem Thẩm Tư Nguyên sẽ ra chiêu như thế nào đã, Thẩm Lãng sẽ hóa giải.
Bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của tập đoàn Phi Vũ, Thẩm Lãng đều sẽ bóp chết nó từ trong trứng.
Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện trước mắt.
Đúng là David!
Trước đó Thẩm Lãng đã bảo bảo vệ ném David ra khỏi cửa, không ngờ thằng cha này lại chuồn vào từ cửa sau.
Nhưng mà, lần này David đi tới chỗ cô Từ Tử Đằng.

Anh ta muốn bàn với Từ Tử Đằng về chuyện nhận chức khi nhảy việc.

"Tổng giám đốc Từ, cô suy nghĩ thế nào rồi?"
Rõ ràng, David còn chưa chú ý đến người đang thưởng thức rượu với Từ Tử Đằng chính là Thẩm Lãng.
Nếu không, anh ta đã dựng lông lên rồi.
"Liên quan đến tiền lương một năm của anh, tôi vẫn đang suy nghĩ.

Nhưng sau cùng còn phải có được sự đồng ý của ông chủ chúng tôi nữa." Từ Tử Đằng nói.
Giống như Từ Tử Đằng, Lương Trí Nghĩa này này, thực ra đều là chức nghiệp người quản lý.

Còn người nắm quyền chân chính ở công ty là Thẩm Lãng.
"Tổng giám đốc Từ, tôi thấy không cần suy nghĩ đâu.

Tôi là người quản lý vàng, tiền lương một năm lấy ba tỷ rưỡi đã là giá hữu nghị rồi.

Xin cô cứ yên tâm, tôi có thể một tay nâng Ninh Phỉ Phỉ lên thì nhất định có thể dẫn dắt người mới nổi tiếng.

Cho tôi ba tỷ rưỡi tiền lương một năm, tôi có thể tạo ra hàng chục tỷ thậm chí hàng trăm tỷ lợi nhuận cho Truyền thông Tử Đằng!"
David hăng hái, dù sao thì nói phét cũng không phải đóng thuế.
Nếu Ninh Phỉ Phỉ là một tay anh ta nâng lên thật thì Ninh Phỉ Phỉ sẽ không dám bất kính với anh ta, thậm chí còn có thể tôn kính anh ta.
Ninh Phỉ Phỉ sở dĩ nổi được là bởi vì kinh tế của công ty hiện tại, tập trung toàn bộ vào việc đập tài nguyên mạnh mẽ, thêm nữa là Ninh Phỉ Phỉ khá là xinh đẹp mới có thể bồi dưỡng cô ấy trở thành một tiểu hoa đán đang nổi tiếng.
Có thể nói, sự nổi tiếng của Ninh Phỉ Phỉ không liên quan nhiều lắm với người đại diện David.
Từ Tử Đằng không phải không biết đạo lý này, cô cũng từng là tay lão luyện trong ngành này.


Cho nên mới chưa đồng ý điều kiện của David.
"Tôi nói rồi, tôi phải báo cáo với ông chủ.

Truyền thông Tử Đằng không phải của mình tôi, truyền thông Tử Đằng không thiếu tiền nhưng cũng cũng không tiêu tiền linh tinh.

Anh muốn tiền lương một năm ba tỷ rưỡi thì trước hết phải có năng lực đến lấy đã." Từ Tử Đằng trả lời.
"Tổng giám đốc Từ, tôi muốn tiền lương một năm ba tỷ rưỡi không quá đáng đâu.

Tôi là người đại diện kim bài ở Vân Thành đấy!".

Ngôn Tình Sắc
David hơi sốt ruột, anh ta cấp bách muốn gia nhập truyền thông Tử Đằng là bởi vì anh ta đã nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty hiện tại rồi.
"Tiền lương một năm ba tỷ rưỡi, xác thực là tôi không tự quyết được." Từ Tử Đằng nói.
"Tổng giám đốc Từ, nếu cô không tự quyết được, thế thì hẹn ông chủ của các cô ra đi, tôi sẽ gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện với anh ấy." David nói.
"Ông chủ của chúng tôi há lại người anh muốn hẹn thì hẹn sao? David, anh gấp cái gì, nóng vội thì sẽ hỏng việc."
Từ Tử Đằng nói xong liếc nhìn Thẩm Lãng một cái.
Thẩm Lãng cũng không có nói gì, khóe miệng nổi lên ý cười nghiền ngẫm.
Giờ khắc này, David mới nhận ra Thẩm Lãng.
Anh ta đã nghĩ, ngồi cạnh Từ Tử Đằng cùng nhau thưởng thức rượu thế nào cũng phải là một người cấp bậc tổng giám đốc.

Kết quả lại là Thẩm Lãng!
Chủ yếu là anh ta chủ quan, cũng không nghĩ đó là Thẩm Lãng.

Nếu không thì đã chẳng phải bây giờ mới nhận ra.
"Sao anh lại ở đây? Đi đi đi, đi sang bên cạnh mà uống chùa rượu, đừng làm phiền tôi và tổng giám đốc Từ bàn chuyện quan trọng!"
Vẻ mặt David bực mình, lúc này đang muốn đuổi Thẩm Lãng đi.
Thậm chí anh ta còn đổ nguyên nhân mình bị Từ Tử Đằng từ chối lên đầu Thẩm Lãng.
"David, nội dung đầu tiên khi đi xin việc là thái độ.

Cậu lo lắng không yên thế này sẽ lưu lại ấn tượng làm việc không ổn định cho lãnh đạo của cậu." Thẩm Lãng mỉm cười.
Bây giờ Thẩm Lãng đối xử với David như đang đối xử với một thằng hề đang nhảy nhót, còn anh lại là đại boss thâm tàng bất lộ phía sau màn.
"Anh thì biết cái gì! Tôi đây không phải là đi xin việc mà là được lấy đi, hiểu không?!" David nhíu mày nói.
"Tôi vẫn chưa hiểu lắm, cậu như này mà cũng sẽ được lấy đi sao?" Thẩm Lãng lắc đầu.
"Không thì sao? Tôi là người đại diện kim bài đấy, Ninh Phỉ Phỉ là tôi làm cho nổi tiếng, không có tôi thì sao có cô ấy ngày hôm nay được.

Thôi bỏ đi, nói chuyện với anh chỉ tốn thời gian!" David bày ra một vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, tràn đầy cảm giác ưu việt.
Mặc dù cô Từ Tử Hằng không cho anh ta một câu trả lời chính xác, nhưng anh ta cảm thấy giá trị của chính mình tuyệt đối là siêu có giá.


Chứ không phải loại người ở tầng đáy xã hội như Thẩm Lãng có thể so sánh được.
"Ồ, tôi hiểu rồi.

Hóa ra ý của người đại diện kim bài là chỉ bị tôi đánh hai cái tát mà không dám đánh trả.

Hơn nữa còn bị nghệ sĩ của mình răn dạy trách mắng, ghi hận trong lòng nên lựa chọn đi ăn máng khác, như thế mới xứng với danh hiệu người đại diện kim bài a." Thẩm Lãng gật gật đầu nói.
"Thẩm Lãng! Anh im miệng đi!" David thẹn quá hóa giận, anh ta lo Thẩm Lãng sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình.
Sau đó, David nhanh chóng giải thích với Từ Tử Đằng: "Tổng giám đốc Từ, cô đừng nghe anh ta nói linh tinh, anh ta không hiểu gì hết, tất cả là nói liều đấy."
"David, anh làm tôi khó xử quá.

Nếu như thật sự là đồ mà công ty khác không cần rồi vứt đi, thế thì truyền thông Tử Đằng chúng tôi sẽ không tiếp nhận.

Truyền thông Tử Đằng không phải là thùng rác!" Giọng nói của Từ Tử Đằng dần dần nghiêm túc.
"Không, không phải đâu tổng giám đốc Từ, cô hiểu nhầm rồi.

Tôi sẵn sàng hạ tiền lương một năm xuống còn hai tỷ tám trăm triệu.

Cô cứ cân nhắc thêm đi nha." David càng gấp.
"Cho dù có hạ xuống hai tỷ tám trăm triệu, tôi cũng phải xin ý kiến của ông chủ.

Gần đây công ty vừa cho ra một quy định đó là nhân phẩm không đứng đắn thì loại hết." Từ Tử Đằng nói.
Từ Tử Đằng hiểu, nếu có năng lực thực sự, thì sẽ không tự hạ bảy trăm triệu tiền lương, không có thực lực mới phải tự hạ.
"Thế xin tổng giám đốc Từ hãy cố gắng xin ý kiến của ông chủ." David vẻ mặt đau khổ nói.
Nói xong, lại nghiêng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Lãng một cái, vẻ mặt căm phẫn.
Lúc này, Từ Tử Đằng nhìn Thẩm Lãng, dùng giọng nói dịu dàng xin ý kiến: "Anh thấy thế nào? David có đáng giá cho hai tỷ tám tiền lương không?"
Thấy một màn này, David nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên nói: "Tổng giám đốc Từ, sao cô lại như vậy, cô hỏi anh ta làm gì a, anh ta đến uống chùa rượu thôi.

Anh ta không có tư cách quyết định giá trị của tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc