SIÊU CẤP THIẾU GIA



Kỳ Trân Các ở Giang Nam, do Thôi Lão Qủy, thầy dạy Thẩm Lãng giám định đồ cổ mở ra.
Từ trước tới nay là hoa mai mắt sáng trong giới đồ cổ, là người giám định phân biệt thật giả cho người khác, uy tín trong giới.
Thẩm Lãng rất hiểu con người và tính cách của thầy mình, ông tuyệt đối sẽ không đập bảng hiệu hiệu của chính mình.
Huống hồ nhà họ Thẩm còn hợp tác buôn bán với Kỳ Trân Các, cho dù người của Kỳ Trân Các giở thủ đoạn đen tối thì nhà họ Thẩm cũng tuyệt đối không cho phép!
Cho nên, chuyện này liền trở nên kỳ lạ.
Rõ ràng là một cái đồ dởm, sao có thể có giấy chứng nhận của Kỳ Trân Các được?
"Lấy giấy chứng nhận ra đây, tôi nhìn kỹ xem." Thẩm Lãng nói với Lâm Manh Manh.
"Cho anh sáng mắt ra!" Lâm Manh Manh tính sẵn trong lòng nói: "Tôi đúng là muốn xem xem, là Kỳ Trân Các uy tín hay anh uy tín!"
Thẩm Lãng cầm lấy giấy giám định nhìn chữ viết trên đó.
Vì để tránh làm giả, Kỳ Trân Các sẽ dùng chữ viết tay.

Hơn nữa đều sẽ là anh cả của anh tới viết.
Thẩm Lãng biết nét chữ của anh cả, mà trên mặt giấy chứng nhận giám định này đúng là chữ viết của anh cả.
"Sao có thể thế này!"
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Dù là anh cả, nhưng anh cả đã hơn năm mươi tuổi, Thẩm Lãng cũng rất rõ con người của anh cả.

Khả năng giúp người khác làm giả không lớn.

"Thế nào, trợn tròn mắt rồi đúng không.

Kỳ Trân Các mới uy tín, lời của các anh không đáng tin.

Cùng lắm cũng chỉ là đọc nhiều sách hơn người bình thường mà thôi, còn nghĩ mình là chuyên gia thật đấy à?!" Lâm Manh Manh vòng tay trước ngực, đắc ý cười lạnh.
"Tôi nói là đồ dởm thì chắc chắn là đồ dởm!"
Loảng xoảng!
Thẩm Lãng trực tiếp cầm một cái búa nhỏ, nâng tay đập xuống.

Chiếc bình sứ Thanh Hoa nhà Nguyên có hình Lữ Tổ chém yêu nỡ vát, chia năm xẻ bảy.
Thấy một màn này, Lâm Manh Manh tức điên luôn tại chỗ.
"Anh làm gì vậy? Anh quá đáng quá rồi đấy! Anh đền bảo bối Thanh Hoa nhà Nguyên cho tôi!"
Lâm Manh Manh tức giận gào lên, như một con chó điên.
"Tiêu diệt đồ dởm bảo vệ đồ thật, đồ dởm nên đập, về sau đỡ gây họa cho người khác!"
Thẩm Lãng nói xong, chỉ chỉ mảnh vỡ của chiếc bình Thanh Hoa, nói: "Chỉ cần không mù là có thể nhìn ra sự khác biệt.

Sau khi đồ dởm này bị đập vỡ, những chỗ sai sót nhìn ra không sót một cái gì.

Thân bình và đáy bình có dấu vết bị dính."
"Nào có! Anh lừa người!" Lâm Manh Manh không phục.
"Nếu cô cầm cái búa đập vào một đồ sứ hoàn chỉnh, làm vỡ đến mức độ nặng thì thân bình và đáy bình sẽ không dễ bị tách rời.

Cô lại nhìn chiếc bình này đi, sau khi thân bình và đáy bình chịu lực đã tróc ra, rõ ràng là giai đoạn sau dính lên mà thành." Thẩm Lãng liệt kê chứng cứ.
"Đây là thủ thuật che mắt của anh!" Lâm Manh Manh vẫn không tin, không ngừng bác bỏ.
Thực ra cũng không phải cô ta không tin, chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi.
Dù sao đã mạo hiểm sẽ chịu trách nhiệm với chị mình, nếu thừa nhận là đồ dởm, tình cảnh của mình sẽ rất khó xử.
"Ngu xuẩn! Chết không thừa nhận!" ánh mắt Thẩm Lãng như lưỡi dao sắc bén.
Nếu Lâm Manh Manh tiêu tiền của cô ta, chắc chắn anh sẽ không nói nhiều một câu.

Nhưng vấn đề là Lâm Manh Manh lại lén dùng tiền của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mặc kệ Lâm Manh Manh có thừa nhận hay không, chiếc bình Thanh Hao vẽ Lữ Tổ chém yêu đó đúng là đồ dởm.

Đây là sự thật không thể bàn cãi.
Còn về tờ giấy chứng nhận của Kỳ Trân Các rốt cuộc chuyện là như nào thì sau cuộc họp thường niên của tập đoàn Phi Vũ, Thẩm Lãng sẽ đích thân nói chuyện với Kỳ Trân Các.
Đây không chỉ là chuyện uy tín của thầy anh, nó còn liên quan đến hình ảnh doanh nghiệp nhà họ Thẩm.
Lâm Manh Manh vẫn đang cứng rắn chống đỡ, nhưng chiếc bình thanh hoa đó là đồ dởm là kết cục đã định.
Nếu nói trong lòng Lâm Manh Manh không hổ thẹn là không thể nào.


Ba tỷ rưỡi đó! Chị cô phải làm việc mười năm mới kiếm đủ số tiền kia!
Cứ thế bị cô tiêu xài hoang phí.

Trong lòng cô đõa đầy tự trách và áy náy.
Còn Thẩm Lãng chắc chắn sẽ không thương hại.

Anh muốn để Lâm Manh Manh tự tỉnh lại.

Hơn nữa anh cũng không để Lâm Nhuyễn Nhuyễn lo, mà để Lâm Manh Manh tự mình gánh vác.
Còn về việc tiêu xài hết ba tỷ rưỡi, Thẩm Lãng nhất định sẽ đòi về, còn làm cho Biết Sứ Cổ đóng cửa.
Nhưng mà, nhất định phải để Lâm Manh Manh phải tự thấy hổ thẹn.
Sau khi Hội Thưởng Trân kết thúc, Lâm Manh Manh vẫn đứng nguyên tại chỗ ngẩn người.

Cô hơi vô lực thừa nhận những chuyện này.

Tiền đã tiêu hết rồi, tình cảm chị em cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Muốn trở lại như trước đây chắc chắn là không thể.
Trong lòng Lâm Manh Manh cực kỳ ngổn ngang.
Cô ta cố lấy dũng khí, đi đến trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cầu xin chị mình tha thứ.
"Chị, xin chị hãy tha thứ cho em.

Em không nên lén dùng tiền của chị đi mua chiếc bình đó, em ngu ngốc.

Em sẽ nghĩ cách trả tiền lại cho chị, đợi em trở thành..."
Lâm Manh Manh còn chưa nói xong, Thẩm Lãng đã lạnh lùng cắt ngang: "Đợi cô trở thành người phụ nữ của ông chủ tập đoàn Phi Vũ hả? Nhưng mà tôi có thể nhắc trước cho cô, xác suất này là không!"
Ông chủ tập đoàn Phi Vũ đang đứng trước mặt Lâm Manh Manh rồi, Thẩm Lãng coi thường loại con gái như Lâm Manh Manh.
Cho dù Lâm Manh Manh và Lâm Nhuyễn Nhuyễn lớn lên có nét giống nhau, nhưng chắc chắn Thẩm Lãng sẽ không có bất kỳ ý tưởng nào với cô ta.
Bị cắt ngang, Lâm Manh Manh nhíu mày tức giận nói: "Chuyện của tôi cần anh lo à? Anh cũng không phải là ông chủ của tập đoàn Phi Vũ, sao khẳng định được là không có khả năng?"
"Loại con gái chỗ nào cũng thích như cô, chính là một gánh nặng, một phiền phức.

Trừ phi anh ta mắt mù, nếu không cô có chủ động đưa đến cửa, cũng sẽ bị chặn ở bên ngoài!" Thẩm Lãng nói ra những lời này.
Lúc đầu, Thẩm Lãng đã đối xử tốt với Lâm Manh Manh, đó là vì Lâm Manh Manh còn chưa quá đáng như bây giờ.

Hơn nữa lúc trước bởi vì Lâm Manh Manh là em gái của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, quan hệ rất tốt, cho nên Thẩm Lãng mới giới thiệu công việc, cũng tặng cô ta vòng ngọc Phỉ Thúy mười tỷ đồng.
Tất cả những chuyện này đều là nể mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Lâm Manh Manh chỉ hưởng ánh sái của chị cô ta mà thôi.

"Anh nói bậy cái gì vậy Thẩm Lãng! Tôi đã làm rồi, anh lo được chắc? Anh chưa phải là anh rể của tôi, không có tư cách giáo huấn tôi!" Lâm Manh Manh bĩu môi phản bác nói.
Trong mắt Thẩm Lãng, đây là Lâm Manh Manh chân thực nhất.
Lâm Manh Manh nghĩ rằng được làm việc ở bộ phận tài vụ của tập đoàn Phi Vũ, và có được vòng ngọc Phỉ Thúy mười tỷ đồng là vì khuôn mặt xinh đẹp và tài trí của cô ta.

Kỳ thực, đó chỉ là hưởng sai của chị cô ta mà thôi.
"Chị, chị xem anh ta kìa, anh ta đáng ghét quá.

Rõ ràng em đã bị lừa ba tỷ rưỡi rồi thế mà anh ta còn thêm dầu vào lửa, cố ý chia rẽ quan hệ của hai chúng ta! Lâm Manh Manh oán giận.
Nhưng lần này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn không chọn giảng hòa nữa, càng không đi an ủi Lâm Manh Manh.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất thấy vọng về người em này.

Rõ ràng đã sai lầm lớn như thế, lại còn u mê không tỉnh ngộ.

Nếu bây giờ không tiến hành thức tỉnh, sau này ra xã hội sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
Lúc này, ở Hội thưởng trân chỉ còn lại ba người bọn họ.
Người khác đều không biết, thực ra Ngự Hương Lâu cũng là địa bàn của Thẩm Lãng, đồng thời Hội Thưởng Trân cũng là công ty anh làm trung gian tổ chức.
Ngay cả ba chuyên gia giám định đồ cổ cũng không biết sự thật.

Họ chỉ nghĩ Thẩm Lãng là chuyên gia bên tổ chức mời đến, chứ không biết Thẩm Lãng là người tổ chức sau màn.
Cho nên, sau khi những người khác rời đi, Thẩm Lãng vừa vặn có thể ở chỗ này chờ Quan Thư tới.
Cách thời gian hẹn còn năm phút nữa, Quan Thư sẽ chỉ đến sớm chứ tuyệt đối không đến muộn một giây.
Đó là bởi Quan Thư sùng bái Thẩm Lãng, ngoài ra cũng còn một tầng tình cảm khác nữa.
"Chúng ta còn ở lại đây làm gì? Nữ ngôi sao tuyến mười tám mà Thẩm Lãng nói đâu? Không phải là ngay cả tuyến mười tám cũng không mời được đây chứ?"
Lâm Manh Manh oán hận Thẩm Lãng cho nên giờ phút này đang nghĩ cách nói kháy Thẩm Lãng.
Giúp Lâm Nhuyễn Nhuyễn giới thiệu ngôi sao nữa là ý tốt của Thẩm Lãng chứ không phải là nghĩa vụ bắt buộc phải làm.

Nghe giọng điệu của Lâm Manh Manh, như kiểu Thẩm Lãng không làm được thì có lỗi vậy.
Thẩm Lãng quét mắt nhìn Lâm Manh Manh, lạnh lùng cười, nói: "Hóa ra trong mắt cô, Quan Thư lại là ngôi sao nhỏ tuyến mười tám."
"Tôi không nói Quan Thư là ngôi sao nhỏ tuyến mười tám, cô ấy là thần tượng của tôi, cũng là ngôi sao nữ của cả Vân Thành!" Lâm Manh Manh phủ định nói.
"Nhưng người tối nay đến chính là Quan Thư." Thẩm Lãng lạnh giọng nói..


Bình luận

Truyện đang đọc