SIÊU CẤP THIẾU GIA



"Đừng quên tối nay, hội thưởng trâu ở Ngự Hương Lâu."
Thẩm Lãng nhắc nhở.
"Xin cậu Thẩm yên tâm, tôi nhất định sẽ tới đúng giờ."
Quan Thư gật đầu cung kính, nhưng trong ánh mắt hình như lóe lên.
"Được rồi, tôi đi đây, cô tự đi dạo ở công ty."
Thẩm Lãng đứng dậy, chuẩn bị đi làm việc.
Gần đến cuộc họp thường niên, quả thực là có rất nhiều việc phải làm.
"Cậu Thẩm, không đợi uống xong ấm trà này sao?" Quan Thư muốn phục vụ Thẩm Lãng lâu hơn chút nữa.
"Không được rồi, tối mai là cuộc họp thường niên của tập đoàn, không được có sai xót." Thẩm Lãng đưa lưng về phía Quan Thư.
Nói xong, Thẩm Lãng rời khỏi khu nghỉ ngơi, không quay đầu, quay về khu vực làm việc.
Quan Thư si ngốc nhìn bóng lưng đang rời đi của Thẩm Lãng, không ngừng hâm mộ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Khi nào tôi mới có thể làm cho một người đàn ông ưu tú như này cố gắng vì tôi đây? Tôi không yêu cầu xa vời được làm người phụ nữ của cậu Thẩm, chỉ cần được ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày như cơm áo cho anh ấy, tôi đã mãn nguyện rồi.
Lúc này, Lâm Manh Manh đang một mình đi dạo phố.
Cô thử mấy bộ quần áo ở nhà đều không ưng cái nào cả.

Vì cuộc họp thường niên vào tối mai của tập đoàn, cô quyết định đi mua quần áo mới.
Vừa dạo phố cô vừa tưởng tượng trong đầu.

Cô tưởng tượng, trong cuộc họp thường niên của tập đoàn vào tối mai, mình sẽ trở thành một ngôi sao sáng chói nhất.
Còn vị hồng nhan tri kỷ kia, sẽ vì cô mà chuẩn bị một bất ngờ làm cho tất cả mọi người ước ao ghen tị.
Cô đứng trên sân khấu lấp lánh trong cuộc họp thường niên của tập đoàn, bạch mã hoàng tử trong lòng đi tới bên cô, quỳ gối xuống nâng lên một chiếc nhẫn.
Nghĩ đến đây, Lâm Manh Manh chợt nghĩ ra: "Có phải mình cũng nên chuẩn bị cho anh ấy một bất ngờ không nhỉ? Hay mình cũng tặng cho anh ấy một món quà nhỉ? Mình biết anh ấy không thiếu tiền, nhưng mình nhất định phải thể hiện tấm lòng của mình!"
Nhưng mà, Lâm Manh Manh lại khó xử rồi.
"Tiền lương của mình còn chưa được gửi, hơn nữa quà tặng mấy chục triệu không thể hiện được tấm lòng của mình.

Nhưng xác thực là mình không có tiền."
Cuối cùng, Lâm Manh Manh quyết định, hỏi thăm dò đối phương.
"Người yêu ơi, anh thích cái gì? Em định tặng anh một món quà vào cuộc họp thường niên ngày mai làm chứng cho lần gặp đầu tiên của chúng ta.
Không ngờ, đối phương lại trả lời rất nhanh: "Bảo bối của anh, quà tặng không phân biệt đắt rẻ.

Anh không để ý tiền."
"Nhanh nói a, em đang dạo phố, quà tặng nhất định phải có ý nghĩa một chút." Lâm Manh Manh cầm điện thoại làm nũng.
"Anh khá thích chơi đồ văn hóa, vàng bạc ngọc thạch đều quá thô tục.

Hay là em mua tặng anh một cái đồ sứ."
"Đồ sứ, được thôi.

Em sẽ đi mua."
"Đến Biết Sứ Cổ ý, sứ cổ ở đó đều trải qua giám định, bảo đảm là hàng thật, có thể yên tâm mua."
"Được, được.

Em biết rồi, em đi luôn đây."
"Công ty có nhiều việc phải làm quá, anh không nói chuyện nhiều nữa, tạm biệt bảo bối."
Đối phương cứ luôn một câu "bảo bối" làm cho Lâm Manh Manh xuân tình nhộn nhạo.
Sau khi nói chuyện xong, Lâm Manh Manh đứng trên đường ngây ngô cười một mình.
Sau đó, Lâm Manh Manh theo lời "Hồng nhan tri kỷ" nói, đi tới Biết Sứ Cổ.
Một ông chú trung niên mang mắt kính tiếp đón cô.
Lâm Manh Manh nói rõ ý đồ tới đây, sau đó ông chú đeo kính này cật lực giới thiệu cho cô một chiếc bình nhỏ Thanh Hoa.
Trên thân chiếc bình này, vẽ bức tranh Lữ tổ chém yêu.
Có người, có núi đá cỏ cây, còn có mấy đóa mây vân, chiếm khoảng hai phần ba không gian.
"Cô gái, chiếc bình này giá cả phải chăng, tuyệt đối là đồ thật.


Cô xem phẩm tướng này, màu sắc này, có thể nói là trân bảo khó mà gặp được một lần a!"
Nói xong, ông chú đeo kính lại tự mình mang kính lúp tới, đưa cho Lâm Manh Manh xem.
Ông ta lại nói: "Cô yên tâm đi, chiếc bình Thanh Hoa này có cả giấy giám định, cô xem đây cái này là được tổ chức uy tín Kỳ Trân Các giám định.

Chỉ cần có giấy chứng nhận của Kỳ Trân Các, cho dù cô muốn mua đồ rởm tôi cũng không làm được a!"
Lâm Manh nhìn giấy chứng nhận ghi thiếp vàng, bên trên đúng là có con dấu của Kỳ Trân Các.
Mặc dù cô ta không hiểu biết về đồ cổ lắm, nhưng thời gian trước có sưu tầm các chương trình hot, trong đó có một chuyên gia giám định đến từ Kỳ Trân Các.
Kỳ Trân Các rất có uy tín trong giới đồ cổ, là đơn vị giám định đồ cổ có uy tín nhất.

Hơn nữa từ trước tới nay luôn lấy khẩu hiệu "Tiêu diệt hàng giả bảo tồn hàng thật", tồn tại như một ngôi sao sáng trong giới.
Khi Lâm Manh Manh nhìn thấy giấy giám định và con dấu, trong lòng cô rung động thật rồi.
Cô nghĩ, quân tử như hồng nhan tri kỷ hẳn là rất có nghiên cứu đối với đồ cổ văn hóa, nếu tặng chiếc bình Thanh Hoa cho anh ấy, chắc chắn là anh ấy sẽ rất thích.
Hơn nữa, cô còn nghĩ, mình tặng món quà thanh cao thoát tục như này cũng sẽ thể hiện mình có chiều sâu và khác với người bình thường.
"Chiếc bình Thanh Hoa này bao nhiêu tiền?" Lâm Manh Manh hỏi.
"Cô gái, cô gặp may đấy.

Chiếc bình Thanh Hoa này chỉ cần ba tỷ rưỡi là cô có thể mang về nhà." Ông chú đeo kính cười tủm tỉm nói.
Nhưng mà, Lâm Manh Manh nháy mắt không bình tĩnh nữa được nữa rồi.
"Cái gì? Ba tỷ rưỡi? Cái này..."
Lâm Manh Manh vừa mới tốt nghiệp, đi làm chưa được một tháng, tích lũy không có, tiền lương cũng không, cô tích góp được mười bảy triệu đồng thì lấy đầu ra mua à?!
"Đúng vậy, ba tỷ rưỡi.

Cho nên cô lãi rồi đó cô gái.

Nếu mà ở thời gian trước đó, đồ sứ đang sôi nổi, cô có ra giá gấp đôi chúng tôi cũng không bán chiếc bình này." Khuôn mặt của ông chú đeo kính trở nên nghiêm túc.
"Thật sao? Lúc trước thật sự có thể bán chiếc bình này với giá bảy tỷ sao?" Lâm Manh Manh kinh ngạc hỏi.
"Không không, bảy tỷ cũng không bán." Ông chú đeo kính trả lời.
"Thế phải mất bao lâu nữa chiếc bình Thanh Hoa này trở lại giá bảy tỷ?" Lâm Manh Manh lại hỏi.
"Cái này không nói chắc được.

Những theo kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của tôi phán đoán thì, khoảng gần nhất mà đồ sứ có thể tăng giá có thể là tháng sau, có khi tháng sau có thể tăng lên gấp ba." Ông chú đeo kính nói.
Khi Lâm Manh Manh nghe thấy lời của ông chú đeo kính, chiếc bình Thanh Hòa này, tương lai rất có thể sẽ tăng giá gấp hai lầm, cũng có nghĩ là mua rồi sẽ không lỗ, còn có giá trị không gian.
"Tôi rất thích chiếc bình này, nhưng bây giờ tôi không lấy ra được nhiều tiền như này.


Cái này ba tỷ rưỡi a, đắt quá." Lâm Manh Manh bất đắc dĩ nói.
Ông chú đeo kính ở Biết Sứ Cổ, nhìn ra được Lâm Manh Manh rất thích chiếc bình Thanh Hoa này.
"Cô gái, bỏ qua lần này sẽ không có lần thứ hai đâu.

Tháng sau đồ cổ sẽ tăng giá, đến lúc đó cô cầm bảy tỷ đến tôi cũng không bán."
Bán với chả không bán, ông chú đeo kính của Biết Sứ Cổ đúng là thành tinh.

Nhìn một cái là biết ông ta là thương nhân thông minh.
Lâm Manh Manh tự cho mình là đúng, mới bước vào xã hội, rất dễ nhảy vào cái hố mà người khác đào.
Quả nhiên, Lâm Manh Manh nghe thấy lời này của ông chú đeo kính, lập tức sốt ruột.
Mắt thấy tối mai là tới cuộc họp thường niên của tập đoàn rồi, bây giờ nhất định phải nhanh chóng xác định được quà tặng.
"Tôi...Tôi nghĩ đã."
Giờ phút này, Lâm Manh Manh cực kỳ rối rắm.

Cô nghĩ cái vị "Hồng nhan tri kỷ" ưu tú kia ở tập đoàn Phi Vũ chắc chắn là có cô gái đang theo đuổi anh ta.
Cho nên cô nghĩ, lần này mình tặng quà phải là đồ mà đối phương thích.

Hơn nữa nhất định phải có ý nghĩa.

Thoát tục lại còn không nông cạn.
Nhưng mà, muốn lấy chiếc bình này phải có ba tỷ rưỡi a!
Cô vừa rối rắm vừa tiếc nuối, lật lật túi xách của mình.
Lúc này bất ngờ phát hiện, điện thoại của chị gái lại bị cô bỏ vào trong túi xách rồi.
Điện thoại của cô và Lâm Nhuyễn Nhuyễn giống nhau, nhất định là lúc ra ngoài, cô bỏ nhầm điện thoại của chị mình vào túi rồi.

Bởi vì trước đó có xảy ra chút chuyện.
Giờ phút này, Lâm Manh Manh có ý đồ xấu với ba tỷ rưỡi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của chị gái..


Bình luận

Truyện đang đọc