SIÊU CẤP THIẾU GIA



Đến lúc này, Nhạc Sâm cuối cùng cũng nhận ra vị trí của mình ở đâu.

Khoảng cách giữa hai người, giống như là của trời và đất vậy.

Căn bản là không cùng một cấp độ với nhau.
Đôi mắt Thẩm Lãng sâu thẳm, giống như một vị thần, đứng trước mặt Nhạc Sâm.

Sự uy lực đầy áp chế này, khiến Nhạc Sâm không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.

Một bước hóa rồng cái kiểu gì chứ, bây giờ thậm chí còn không có dũng khí để đối mặt với đối phương nữa đây, chẳng qua chỉ là tưởng tượng ngây thơ của bản thân mà thôi.
Sau đêm nay, Giải trí Hóa Điệp sẽ lại thay đổi chủ tịch, Nhạc Sâm sẽ không còn cơ hội để trở mình sau vụ này nữa.

Còn Truyền thông Tử Đằng, cũng hoàn toàn đánh bại Giải trí Hóa Điệp, thành công giành lấy vị trí đầu bảng trong ngành giải trí của Vân Thành.

Đây là lần đầu tiên của Truyền thông Tử Đằng, theo đúng nghĩa trở thành công ty hàng đầu trong ngành của Vân Thành.


Trước đây, đều là ngang hàng, khó phân cao thấp với Giải trí Hóa Điệp.

Tập đoàn Tề Thị, trong văn phòng của chủ tịch.
Vẻ mặt Tề Như Tuyết ảm đạm, tài liệu trong tay bị cô ta nắm chặt vô cùng, suýt chút nữa là đã rách toạc ra.
“Đồ bỏ đi! Nhạc Sâm, anh chính là cái đồ bỏ đi!”
“Uổng công cho tôi đã tin tưởng anh, trọng dụng anh như vậy!”
“Ngay cả cái tên Thẩm Lãng anh còn không giải quyết được, vậy mà anh còn mặt mũi nào để ở trong làng giải trí sao?!”
“Cút cút cút ngay cho tôi!”
Tề Như Tuyết nổi trận lôi đình, cơn tức giận trong lòng cô không thể trút ra được hết.
Cô ngàn vạn lần cũng không thể ngờ rằng, “tâm phúc” mà cô đã gửi đến, vậy mà lại không thể đánh bại một tên nhóc.

Lại càng không ngờ rằng, cuối cùng Truyền thông Tử Đằng đã không còn đường lùi lại phản kích, đánh bại Hóa Điệp, thành công ngồi vào vị trí hàng đầu trong ngành giải trí của Vân Thành, tất cả là dựa vào tên Thẩm Lãng đó.

“Thẩm Lãng à Thẩm Lãng, rốt cuộc thân phận và lai lịch của anh chính xác là gì vậy, những ngày tháng mà anh đến Vân Thành, đã khiến cho Vân Thành phải long trời lở đất, lẽ nào sự suy tàn của Vương gia và Lý gia cũng có liên quan đến anh à?”
Tề Như Tuyết đã bắt đầu nghi ngờ rồi, bởi vì cô ta phát hiện người nhà họ Tề, thực sự đã đánh giá thấp Thẩm Lãng rồi, càng chưa hề nghĩ đến Thẩm Lãng còn là người của Truyền thông Tử Đằng.
“Điều tra! Tôi muốn điều tra cho rõ ràng hết tất cả chân tướng!”
Tề Như Tuyết ngay lập tức bắt tay vào điều tra thân thế của Thẩm Lãng.
Giải trí Hóa Điệp đáng ra là muốn đàn áp Giải trí Tình Thâm Thâm, nhưng không ngờ lại thua vào tay Truyền thông Tử Đằng.
Điều này khiến Tề Như Tuyết cuối cùng cũng đã phải cảnh giác.

Trước mắt tất cả những biến cố xảy ra trong nhà họ Tề, hầu như đều có liên quan đến Thẩm Lãng, Tề Như Tuyết đã bắt đầu coi trọng đối thủ này rồi.
Ngay lúc này, tại Tập đoàn Tống thị.
Cụ ông Tống Chi Viễn tâm trạng vô cùng phức tạp.

Ông ngồi vào ghế ông chủ và nói với cháu trai là Tống Nghiễn rằng: “Tiểu Thẩm này hóa ra lại là người của Truyền thông Tử Đằng, đêm qua tại Đêm Vân Nghê, đã giúp Truyền thông Tử Đằng đánh một trận rất tốt, khiến cho Truyền thông Tử Đằng hoàn hảo trở thành số một của ngành công nghiệp giải trí tại Vân Thành, và cũng đã đàn áp mạnh mẽ Giải trí Hóa Điệp, phải nói rằng trận này đánh thực sự quá đẹp.”
“Ông ơi, tại sao cháu lại cảm thấy rằng chúng ta đã làm ơn không công cho Truyền thông Tử Đằng? Thật sự không ngờ Thẩm Lãng lại...!Dù sao cũng không biết cái này có phải được gọi là ăn cây táo rào cây sung không.” Lúc này Tống Nghiễn có chút oán trách đối với Thẩm Lãng.

“Không thể xem như vậy được, Tiểu Thẩm đã không hề lợi dùng nguồn lực tài chính và tài nguyên của nhà họ Tống để đạt được thành tựu của Truyền thông Tử Đằng, hơn nữa cậu ấy có thể chi ba trăm bốn mươi tỷ để giành được Tử Vân Đài, không cần phải suy nghĩ cũng biết rằng đó là tiền của Truyền thông Tử Đằng bỏ ra, nếu không chỉ dựa vào một mình Tiểu Thẩm, làm sao có khả năng có được nhiều tiền như vậy.” Tống Tri Viễn vừa lắc đầu vừa nói.
Mặc dù Tống Tri Viễn cảm thấy rất bất ngờ trước việc Thẩm Lãng giúp đỡ Truyền thông Tử Đằng, nhưng Truyền thông Tử Đằng đã đánh bại Giải trí Hóa Điệp, đây cũng là một việc vui vẻ.

Trên thực tế, cả Tống Tri Viễn và Tống Nghiễn đều không biết là nhà họ Tống nên cảm ơn Thẩm Lãng.


Đêm qua, đáng lẽ Giải trí Hóa Điệp đã lên kế hoạch để dụ dỗ nghệ sĩ của Giải trí Tình Thâm Thâm, nhưng kết quả đã bị Truyền thông Tử Đằng giết chết và đánh bại Giải trí Hóa Điệp.

Bởi vì có sự ảnh hưởng gián tiếp, nên Giải trí Tình Thâm Thâm đã vượt qua được một nạn.
Trên thực tế, cũng chính Thẩm Lãng giúp đỡ nhà họ Tống một việc, ngày hôm qua khi Nhạc Sâm bắt đầu hành động, Quan Thư và chủ tịch Tiền lập tức thông báo cho Thẩm Lãng biết, sau đó Thẩm Lãng cũng đã nhanh chóng đưa ra quyết định, mới có một màn chấn động xảy ra trong ngành giải trí của Vân Thành vào tối hôm qua.

Chẳng qua chỉ là, trong lòng Tống Nghiễn vẫn cảm thấy có chút không được thoải mái, cảm giác như đã bị Thẩm Lãng lừa vậy.
Đúng vào ngay lúc này, Thẩm Lãng đến Tập đoàn Tống thị, tìm đến Tống Tri Viễn và Tống Nghiễn.
Sau khi đến văn phòng, Thẩm Lãng ngồi xuống ghế sô pha, đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức.
Lúc này, Tống Nghiễn tỏ vẻ tựa hồ như không muốn nhìn thấy anh nữa.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy là Thần Lãng đã phản bội nhà họ Tống cho nên mới không vui sướng gì cho lắm.

Nhưng mà, Thẩm Lãng thật sự không cho anh ta thể diện một chút nào.

Anh là ân nhân của nhà họ Tống, là ân nhân đã kéo nhà họ Tống lại vài cái vào ngay thời khắc quan trọng nhất.

Tạm thời bất kể kết cấu của ngành giải trí lúc này là gì, cứ nói rằng toàn bộ cấu trúc của giới kinh doanh của Vân Thành, nếu không có Tập đoàn Phi Vũ, nhà họ Tống đã trở thành bia đỡ đạn giống như nhà họ Vương và nhà họ Lý rồi.
Lão đại và lão nhị chiến đấu, thì lão tam và lão tứ thường phải hy sinh.

Ban đầu Thẩm Lãng lựa chọn hợp tác với nhà họ Tống, cũng vì dựa trên tình nghĩa với Tống Tri Viễn.

Nếu Tống Tri Viễn cũng lãnh đạm y như Lý Hàn Lâm, nhà họ Tống nhất định sẽ suy tàn.

Cũng có thể nói là, điều quyết định sự hung thịnh hay suy tàn, thành công hay thất bại của nhà họ Tống, chỉ là do suy nghĩ tốt bụng của Tống Tri Viễn mà thôi.

Một cái suy nghĩ là thiên đường, một cái suy nghĩ khác lại là địa ngục.
Quả nhiên, so với Tống Nghiễn thì Tống Tri Viễn biết cách xử lý các mối quan hệ giữa người với người hơn nhiều.

Chỉ nhìn thấy Tống Tri Viễn vỗ vỗ vào vai của Tống Nghiễn, ý bảo Tống Nghiễn phải nở nụ cười ra, không phải lúc nào cũng giữ nguyên một khuôn mặt cứng nhắc như thế.
Bởi vì hiện tại trong mắt của Tống Tri Viễn, Thẩm Lãng không còn chỉ là một người thừa kế y học cổ truyền nữa, mà là một người quản lý sắp trưởng thành rồi.
“Tiểu Thẩm, tôi có nghe nói chuyện về Đêm Vân Nghê, bây giờ có thể tiên phong độc quyền chiếm lấy ngành giải trí ở Vân Thành, cậu giỏi lắm đấy, có thể tạo ra sự kiện to lớn đến như vậy.” Tống Chí Viễn nheo mắt lại và mỉm cười.


Thành thật mà nói, Tống Tri Viễn cũng có chút vướng mắc trong lòng.

Vì dù sao ông ấy cũng cho rằng Thẩm Lãng là do ông ấy một tay đào tạo nên, và đêm qua Thẩm Lãng cũng là do ông ấy đã cử đi giúp Giải trí Tình Thâm Thâm tìm nghệ sĩ, nhưng kết quả Thần Lang lại làm nên việc lớn cho Truyền thông Tử Đằng.

Vậy sau này có nên coi Thẩm Lãng là người của mình hay không?
Trong lòng ông ấy quả thực có chút khó chịu, nhưng ông ấy sẽ không trực tiếp biểu lộ ra như Tống Nghiễn.

“Tôi biết các người đang lo lắng điều gì, nhưng việc tôi đã làm, là cục diện cùng có lợi đôi bên cho cả Truyền thông Tử Đằng và Giải trí Tình Thâm Thâm.” Thẩm Lãng không vì bản thân mà che giấu chuyện gì, giọng điệu rất mạnh mẽ.
“Thẩm Lãng, cậu không nghĩ là mình đã phản bội lại nhà họ Tống của chúng tôi sao?” Tống Nghiễn rốt cuộc cũng không kìm lòng được nói ra câu đó.
“Phản bội? Phản bội ở đâu ra? Nếu không phải nhờ tôi và Truyền thông Tử Đằng ra tay kịp thời, tối hôm qua nghệ sĩ của Giải trí Tình Thâm Thâm các người đã bị Nhạc Sâm đào đi hết cả rồi!” Thái độ của Thẩm Lãng rất kiên quyết.

“Cậu có ý gì? Tối hôm qua Nhạc Sâm đã lên kế hoạch định đào hết tất cả các nghệ sĩ của công ty nhà họ Tống của tôi sao?” Tống Nghiễn nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy, đây là một kế hoạch mà Nhạc Sâm đã chuẩn bị rất cẩn thận chỉ tiếc là nhà họ Tống các người, không hề phát giác ra chuyện này dù chỉ một chút.” Sự bình tĩnh Thẩm Lãng mang theo một chút uy lực rất đàn áp người khác.
“Cái này...” Tống Nghiễn nghe xong câu này, ngay lập tức bị cứng họng, cũng không biết phải nên nói cái gì mới tốt nữa.

Lẽ nào còn phải cảm ơn Thẩm Lãng hay sao? Thẩm Lãng là ân nhân công ty Giải trí Tình Thâm Thâm à?
Tống Chí Viễn lúc này mới mở miệng: “Vậy Tiểu Thẩm à, cậu làm sao có thể nghĩ ra vậy? Làm sao cậu biết được bố cục âm mưu của Nhạc Sâm?”
“Đúng vậy, làm sao cậu biết thế Thẩm Lãng?” Tống Nghiễn cũng vội vàng truy hỏi.

Thẩm Lãng cười nhạt một cái.

Phải bày mưu tính kế kỹ càng mới có thể dành được chiến thắng ngàn dặm.

“Nhạc Sâm luôn nghĩ rằng anh ta là người duy nhất trong trò chơi, nhưng anh ta lại không biết rằng đây là mộ bẫy trong bẫy.".


Bình luận

Truyện đang đọc