SIÊU CẤP THIẾU GIA



Liễu Xuyên đứng ở trước mặt Lý Thư Yểu, ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng ép buộc cô.

Anh ta đe dọa Lý Thư Yểu, bảo cô ta gọi Thẩm Lãng đến, muốn tự tay dạy dỗ anh.
Muốn ngay tại đây đánh Thẩm Lãng đến tàn phế.
Trước mặt Lý Thư Yểu, đánh cho Thẩm Lãng một trận.
Lý Thư Yểu cắn chặt đôi môi đỏ mọng lắc đầu với Liễu Xuyên: “Tôi không có thông tin liên lạc của anh ấy, tôi cho anh ấy vào danh sách đen rồi.”
Lý Thư Yểu không muốn thấy Thẩm Lãng bị thương nên nói dối là không thể liên lạc với Thẩm Lãng.
Tuy nhiên, dường như Liễu Xuyên không hề muốn bỏ qua như vậy.
Anh ta bước tới, định túm tóc Lý Thư Yểu rồi ép cô vào tường.
“Lý Thư Yểu, quan hệ giữa cô và anh ta tốt như vậy, mau gọi anh ta tới đây, nếu không hôm nay cô và bác của cô sẽ phải bò ra khỏi Vọng Xuân Các này cho tôi!” Liễu Xuyên tiếp tục uy hiếp, anh ta chuẩn bị đưa tay ra túm tóc của Lý Thư Yểu.
Bác của Lý Thư Yểu thờ ơ, từ khuôn mặt của bà ấy hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm đau lòng nào cho cô cháu gái của mình.
Nhưng đúng lúc này, Liễu Uyên đã ngăn cản con trai ông ta lại.
Cậu con trai từ nhỏ đã hay làm liều, người làm bố như ông ta đương nhiên là biết điểm này.
Nhưng lúc này, Liễu Uyên lại lựa chọn ngăn cản con trai mình vì cảm thấy những gì con trai mình làm thực sự có hơi quá đáng.

Bạo lực với Lý Thư Yểu trước mặt bọn họ như vậy cũng quá ngang ngược rồi.
Trong trường hợp bình thường, ông ta có thể mặc kệ anh ta, nhưng chuyện này liên quan đến danh tiếng của nhà họ Liễu.
“Liễu Xuyên! Dừng lại đi! Đừng làm Lý Thư Yểu bị thương!” Liễu Uyên tức giận hét lên.
Sau khi Liễu Uyên nói xong, Liễu Xuyên không động đến Lý Thư Yểu nữa.
Nếu không phải Liễu Uyên kịp thời hét lên, chỉ sợ anh ta đã giật tóc của Lý Thư Yểu rồi đánh cô ta một trận rồi.
Nhưng ngay cả khi Liễu Xuyên đã dừng lại kịp thời, thì Lý Thư Yểu đã bị dọa đến xanh mặt rồi.

Cô ta nằm như mất hồn mất vía, nằm co ro trong góc, run rẩy.
“Bố, con có thể nghe lời bố không đánh cô ta, nhưng cô ta nhất định phải gọi tên thấp hèn đó đến ngay lập tức, con sẽ cho tên khốn đó nếm thử cảm giác bị chiếm đoạt mất người phụ nữ của mình là như thế nào!” Liễu Xuyên quay đầu lại nói với Liễu Uyên.
Liễu Uyên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Ông ta rất không thích hành vi bạo lực của con trai mình, chuyện này cũng khiến ông ta đau đầu rất nhiều lần, nhưng dù sao đó cũng là con trai ông ta, nên ông ta nhất định phải đứng về phía con trai mình.
“Được rồi, con đừng ra tay nữa, bố sẽ bảo cô Liên Hoa làm việc ngay lập tức.” Liễu Uyên gật đầu, trầm giọng nói.
Sau đó, Liễu Uyên nhìn Lý Liên Hoa nghiêm túc nói: “Bà Liên Hoa, nên làm như thế nào, không cần tôi phải nói thêm nữa chứ? Bây giờ nếu bà muốn xoa dịu chuyện này thì hãy gọi tên nhóc đó đến đây đi, để cho nó chịu một chút nỗi đau da thịt.

Nếu không, nhà họ Liễu chúng tôi không thể bỏ qua như vậy được!”
“Còn việc cưới xin...” Lý Liên Hoa hỏi.
Thật buồn cười làm sao, thân là bác của Lý Thư Yểu, nhưng lúc này Lý Liên Hoa không hề quan tâm đến sự an toàn của cháu gái mình, chỉ quan tâm đến chuyện có thể kết làm thông gia được nữa hay không.
Người như Lý Liên Hoa thật sự không xứng làm bác, chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, sẵn sàng đẩy cháu gái của mình vào hố lửa.
Vì tư lợi mà mất trí luôn rồi!
Liễu Uyên hơi nheo mắt lại, biểu cảm vẫn nghiêm túc như cũ,nói: “Chỉ cần bà gọi tên nhóc đó đến, chuyện gì cũng có thể nói chuyện được, đính hôn cũng được, kết hôn cũng được, hai nhà kết làm thông gia.

Từ đó về sau, chúng ta sẽ là thông gia.”
Bây giờ, Liễu Uyên không biết rốt cuộc con trai mình đang nghĩ gì, chỉ chơi đùa thế thôi hay còn có ý gì khác.

Ông ta không biết.
Nhưng ông ta đã quen với việc nuông chiều con trai mình, nếu con trai ông ta nhất quyết muốn kết hôn với Lý Thư Yểu, thì ông ta nhất định sẽ nghe theo kể cả có phải bức hôn đi chăng nữa.
Chỉ cần không làm chuyện xấu gây ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Liễu, thì ông ta sẽ không quá khắt khe với con trai mình.
Lý Liên Hoa nhận được câu trả lời của nhà họ Liễu, vui vẻ cười.
“Ha ha, được rồi, tôi sẽ lừa tên nhóc đó đến đây.”

Lý Liên Hoa nói xong, bà ta đi tới chỗ Lý Thư Yểu, ngồi xuống, giật lấy điện thoại di động của cô ta.
Sau đó nhanh chóng lục nhật ký cuộc gọi, tìm thấy số điện thoại di động của Thẩm Lãng, lập tức bấm gọi.
Lý Thư Yểu thấy vậy vội vàng giật lại điện thoại nhưng bị Liễu Xuyên ngăn lại.
Không lâu sau, Thẩm Lãng đã bắt máy.
Lúc này, Thẩm Lãng vẫn đang ở quán rượu Phượng Lai Nghi, tầng chín Kim Loan Các.
“Thẩm Lãng, Thư Yểu muốn gặp mày đó, mau đến Vọng Xuân Các đi.”
Lý Liên Hoa nói xong thì cúp máy luôn.
Lý Liên Hoa rất chắc chắn rằng Thẩm Lãng nhất định sẽ chạy tới ngay sau khi nhận được cuộc gọi.
Lý Thư Yểu đứng một bên hét lên, nhưng đã bị Liễu Xuyên bịt miệng lại, không buông ra cho đến khi Lý Liên Hoa kết thúc cuộc điện thoại với Thẩm Lãng.
Sau đó, Liễu Xuyên đắc ý nói với Lý Thư Yểu: “Đừng lo, người đàn ông trong mộng của cô sẽ đến đây sớm thôi.

Cô muốn anh ta gãy chân trái hay chân phải? Chuyện tốt thì phải có đôi nhỉ, vậy thì gãy cả hai chân luôn nhé?”
Liễu Xuyên cười lạnh lùng, tiếng cười vang vọng khắp Vọng Xuân Các.
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai chọn cách im lặng.

Dù hai người họ phản đối việc con trai mình bạo hành Lý Thư Yểu, nhưng họ cũng không hề quan tâm đến sống chết của Thẩm Lãng.
Dù sao thì Lý Thư Yểu vẫn là con gái nhà họ Lý ở Vân Thành này, lạc đà gầy còm to hơn ngựa, nhưng một tên thấp hèn như Thẩm Lãng, bọn họ cảm thấy anh là loại người ở dưới đáy của xã hội, sống chết ra sao bọn họ cũng không phải lo lắng.
Đừng nói để con trai đánh gãy hai chân của anh, cho dù tứ chi nát hết, xương sườn nát vụn bọn họ cũng không quan tâm.
Lúc này, Lý Thư Yểu vô cùng hối hận.
Đôi mắt cô đỏ bừng, những giọt nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt thanh tú, trong lòng vô cùng hối hận.

Truyện Trinh Thám
Cô hối hận vì đã làm liên lụy đến Thẩm Lãng.

Nếu như cô ta không chọc giận nhà Liễu thì đã không phải để Thẩm Lãng giúp đỡ rồi.
Chính vì vậy nên cô ta cảm thấy tự trách và vô cùng hối hận.
Quán rượu Phượng Lai Nghi, tầng chín Kim Loan Các.
Thẩm Lãng đứng dậy, chuẩn bị đi đến tầng bà Vọng Xuân Các.

“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?” Cổ Tam Dược hỏi.
“Tầng ba Vọng Xuân Các, người nhà họ Liễu đang ở đó.” Thẩm Lãng nói.
“Cậu chủ có muốn tôi đi cùng không?” CổTam Dược lại hỏi.
“Không, tôi sẽ đi gặp họ, nếu như có chuyện gì tôi sẽ gọi cho ông.” Thẩm Lãng nói.
Sau đó, Thẩm Lãng bước ra khỏi tầng chín Kim Loan Các rồi đi đến tầng ba Vọng Xuân Các.
Trên thực tế, Thẩm Lãng đã nhìn ra rằng Lý Liên Hoa và nhà họ Liễu đang giở trò.
Nói cách khác, đây rõ ràng là số điện thoại của Lý Thư Yểu, tại sao Lý Thư Yểu lại không gọi cho anh, mà lại để Lý Liên Hoa gọi thay.
Mặc dù anh biết rõ đối phương có thể sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng có thể Lý Thư Yểu đang bị đe dọa nên anh nhất định phải đi.
Một phút sau, Thẩm Lãng đã đến Vọng Xuân Các.
Vừa bước vào trong, thì nhìn thấy Lý Thư Yểu đang run rẩy đứng trong góc, có vẻ rất sợ hãi.
Sau đó anh liếc nhìn xung quanh, ngoài Lý Liên Hoa còn có ba người khác.
Hai người trung niên ở độ tuổi từ bốn mươi đến năm mươi, một nam một nữ, hẳn là Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai.
Còn có một người thanh niên có khuôn mặt như con lai kia hẳn là Liễu Xuyên, con trai nhà họ Liễu.
“Ha ha, Lý Thư Yểu, thằng bạn trai thấp hèn của cô đến thật rồi này.

Không ngờ toàn thân lại mặc đồ hiệu như thế này đấy.

Nhất định cô cho hắn tiền để mua đúng không, yêu thương nhau thật đấy!”
Liễu Xuyên đánh giá Thẩm Lãng, nhìn ra quần áo của anh không phải thứ mà một người thấp hèn có thể mặc, nên đoán rằng chính Lý Thư Yểu đã mua cho anh.
Nghĩ đến chuyện đó Liễu Xuyên càng thêm tức giận.
Anh ta dường như mắc chứng ưa sạch sẽ, Lý Thư Yểu đối xử tốt với một người đàn ông khác khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Buông cô ấy ra!”
Sắc mặt của Thẩm Lãng đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, vô cùng oai phong, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thẳng vào Liễu Xuyên..


Bình luận

Truyện đang đọc