TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 1003

Trong đầu vô vàn những suy nghĩ chồng chéo lên nhau, anh thậm chí còn không biết nên tìm giải pháp từ đâu.

Tự nhiên câu nói của Tô Gia Lan lại xoẹt qua tâm trí anh: “Chỉ là đứa con gái không cha không mẹ, xuất thân như vậy quá thấp kém”.

Bố mẹ Giang Nguyệt còn có thể là ai, chẳng lẽ không phải là đôi vợ chồng họ Giang kia?

Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh táo lại, anh mới nhận ra vấn đề. Mặc dù Tô Gia Lan có khát vọng kiểm soát mạnh mẽ, nhưng dù sao bà cũng được sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, sự giáo dục nghiêm ngặt từ nhỏ khiến bà chưa bao giờ nói những lời th ô tục, càng sẽ không bịa đặt sự thật sau lưng người khác.

Nói cách khác, những lời này của bà không phải là bịa đặt vô căn cứ.

Vậy cha mẹ của Giang Nguyệt là ai?

Thân thể Giang Nguyệt dần dần hồi phục, sau đó cô đã quay trở lại đoàn kịch, cuộc sống ngày thường dần dần quay về quỹ đạo cũ.

Lịch trình đóng phim vẫn như trước, cô hồi phục nhanh chóng và không mất nhiều thời gian để thích nghi với hiện tại. Ngoại trừ những động tác khó khăn và lòng bàn tay cũng không thể nắm chặt vật nặng ra, toàn bộ đều y hệt với trước kia.

Thịnh Cảnh Tây nhàn rỗi đến nhàm chán, thi thoảng anh ta sẽ đến xem Giang Nguyệt diễn kịch.

Và đôi khi chen vào vài câu bình phẩm.

“Còn chưa bằng mẹ tôi năm đó đâu.”

“Miễn cưỡng chấp nhận, cái này tạm được.”

“Trang điểm đậm quá, nhìn thật kỳ dị, có nhất thiết phải trang điểm đậm như vậy không? Nửa đêm đi đường ai nhìn vào mặt cô cũng bị cô dọa chết khiếp đấy!”

“…”

Anh ta luôn lẩm bẩm, Giang Nguyệt nghe nhiều đến phát mệt. Hôm nay Thịnh Cảnh Tây lại đến đây, cô liền bảo anh ta ở trong hậu trường chờ mình.

Trong khoảng thời gian này, Thịnh Cảnh Tây đã xem qua các tiết mục do Giang Nguyệt đóng, trong đó có vở kịch kinh điển nhất của cô là Xuyên Đường Phong.

Mỗi lần diễn vở kịch này, Giang Nguyệt đều rơi nước mắt.

Cảm giác yêu mà không thể yêu luôn chạm đến sự mong manh và tiếc nuối sâu sắc nhất trong lòng con người.

Chờ Giang Nguyệt diễn xong tiết mục hôm nay, Thịnh Cảnh Tây ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở hậu trường. Một tay chống đầu, bắt chéo chân, nhàm chán mà chờ đợi cô.

Gương mặt của Thịnh Cảnh Tây thừa hưởng vẻ đẹp nam tính từ bố anh ta, cùng với sự dịu dàng tinh tế của người mẹ, dưới sự kết hợp hoàn hảo như vậy, anh ta đích thị là một nam thần đúng nghĩa.

Điểm trừ duy nhất là anh ta nói quá nhiều.

“Nếu còn chờ thêm nữa, tôi sẽ ngủ gục ở chỗ này mất.” Thịnh Cảnh Tây thấy Giang Nguyệt kết thúc buổi diễn thì từ trên ghế đứng dậy, lấy tay chải chuốt lại mái tóc được tạo kiểu đẹp đẽ:

“Có đi “bay” không? Tôi đưa cô đi.”

Giang Nguyệt vừa nghe đã biết là anh ta không nhịn được nữa.

Cứ mỗi hai ba ngày Thịnh Cảnh Tây lại tới với lý do đến xem cô diễn kịch, tính ra cũng đã được một tuần rồi. Với tình yêu điên cuồng đối với chiếc xe đua của Thịnh Cảnh Tây, có thể nhịn đến lúc này mới bắt đầu nói bóng nói gió về chiếc xe, cũng thật sự là đang thử thách anh ta.

 

Bình luận

Truyện đang đọc