TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 73

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt ném tới, khi nhìn thấy Giang Nguyệt ở đối diện, chỉ hơi nhíu mày một chút, liền dời tầm mắt.

Như thể anh không muốn gặp cô.

Tần Di Di cũng thấy được Giang Nguyệt, lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, phát hiện trong mắt hắn có vẻ xa cách, liền cảm thấy yên tâm.

Cô nàng ôm chặt cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên, thẹn thùng cười với Giang Nguyệt cùng Tống Du.

Đầu tiên là ánh mắt đảo qua hai người bọn họ, sau đó trên mặt liền như hiểu rõ, nháy mắt nói:

“Chị Giang Nguyệt và luật sư Tống cũng tới đây hẹn hò sao?”

Câu hỏi tưởng chừng đơn giản này liền khiến ba người lập tức thay đổi.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như trước mặt không chút thay đổi, chỉ là tùy ý liếc nhìn Giang Nguyệt, trong mắt mang theo vài phần thâm ý:

“Thật à?”

Giang Nguyệt lập tức đứng lên, tay rủ xuống bên cạnh siết chặt: “Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là đang tìm luật sư Tống nhờ tư vấn một số vấn đề pháp lý thôi.”

Tống Du gật đầu, trên mặt vẫn nụ cười như cũ: “Tần tiểu thư thật sự là hiểu lầm rồi. Tôi và Giang Nguyệt chỉ là bạn bè.”

“Cho dù là bạn bè, cũng có thể thử phát triển quan hệ một chút nha.”

Tần Di Di cười hì hì, trực tiếp làm bà mối, muốn mai mối cho bọn họ:

“Em cảm thấy chị Giang Nguyệt và luật sư Tống rất xứng đôi. A Nhiên, anh có thấy đúng không?”

Tầm mắt Tiêu Kỳ Nhiên liếc qua khuôn mặt của Giang Nguyệt, sau đó hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trào phúng:

“Cô ta không xứng với Tống Du.”

Tiêu Kỳ Nhiên vừa dứt lời, Tống Du liền chú ý tới bàn tay Giang Nguyệt buông xuống dưới gầm bàn, đang khẽ run lên.

Điều này chẳng khác gì một sự sỉ nhục cô.

Tống Du nhíu mày, nhưng rất nhanh giãn ra, giọng điệu vẫn rất ôn nhuận, mang theo phong thái quân tử:

“A Nhiên, không thể đùa giỡn như vậy.”

Thần sắc của Tiêu Kỳ Nhiên trở nên không kiên nhẫn, giọng nói càng thêm lạnh lùng hơn:

“Vậy cậu cảm thấy, cô ta rất xứng đôi với cậu sao?”

“Nếu Giang Nguyệt nguyện ý, tôi đưa nhiên sẽ vui vẻ đáp ứng rồi.” Tống Du nhún nhún vai, khoát tay:

“Dù sao cậu cũng biết, tôi thích Giang Nguyệt cũng không phải mới một hai ngày.”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Tống Du hơi trầm xuống, tràn đầy sự lạnh lùng.

Giang Nguyệt ở một bên cũng kinh ngạc nhìn Tống Du, cổ họng giống như bị dây thừng trói lại, nửa ngày nói không nên lời.

Mà Tống Du cũng không thèm để ý chút nào, vẻ mặt không kiêng nể gì, ngữ khí không nặng không nhẹ:

“Cậu thích xem vào chuyện của Giang Nguyệt như vậy, chẳng lẽ là vì còn có tình cảm với cô ấy?”

Bình luận

Truyện đang đọc