TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 487

Vừa mới trở về Bắc Thành lại có thể kiếm được một trăm triệu nhanh như vậy. Cũng tốt!

“Anh muốn nói chuyện gì?” Giang Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười đặc trưng kiểu kinh doanh, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo:

“Muốn nói chuyện phiếm về thời tiết hôm nay hay là về cuộc sống nhân sinh? Nguyệt Nguyệt sẽ phục vụ tận tâm nha.”

“Nói về phiên tòa ngày mai của đi.” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói, nhìn chăm chú vào Giang Nguyệt:

“Ngày mai cô sẽ ra tòa làm chứng định tội cho Giang Dự, đã sẵn sàng chưa?”

Một câu nói này, nụ cười của Giang Nguyệt lập tức cứng lại, không còn thoải mái giống như vừa rồi nữa:

“Đương nhiên là chuẩn bị tốt rồi, anh hỏi cái này làm gì?”

Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt môi, ánh mắt dán chặt vào vẻ mặt của cô, không buông tha một tia cảm xúc dao động nào trên mặt cô: “Xem ra là không rồi!”

Đây là một câu khẳng định.

Giang Nguyệt giật mình, mắt khẽ chớp mấy cái: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến Tiêu tổng.”

“Vụ án lần này về bản chất ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Giang San, tôi có quyền được biết trước ngày mai cô sẽ hành xử như thế nào trước tòa.”

Giọng điệu hắn bình tĩnh, giọng nói rất trầm ổn, đặc biệt tùy ý, nhưng lại mang ý thăm dò rõ ràng:

“Tôi không hy vọng ngày mai nghe được tin cô tạm thời thay đổi lời thú tội, để giảm án cho Giang Dự.”

Tiêu Kỳ Nhiên vừa dứt lời, Giang Nguyệt bất ngờ ngước mắt lên, đụng vào đôi mắt đen nhánh như sương mù kia.

Anh đã nhìn thấu cô!

Giang Nguyệt cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình, nhưng trái tim lại đang loạn thành một đoàn, bàn tay đặt trên đầu gối cũng bắt đầu run rẩy.

Tiêu Kỳ Nhiên dường như nhìn thấu sự do dự của cô trong nháy mắt.

“Cô bị người ta uy hiếp, đúng không?”

Giang Nguyệt nhéo nhéo ngón tay, lập tức ngoan cố phủ nhận: “Không có.”

Cô không muốn nhắc tới chuyện gia đình mình với bất kì một ai, càng không muốn vạch trần vết sẹo của mình trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.

Cô thậm chí không muốn thừa nhận rằng, một khi cô đã đưa ra quyết định này cô sẽ không còn mẹ nữa…

“Cô trả lời quá nhanh, ánh mắt cũng không chân thực.”

Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách chắc chắn, liếc mắt một cái vạch trần cô: “Vì sao phải nói dối? Chẳng lẽ cô thật sự muốn Giang Dự được thả mà không cần trả giá? Giang Nguyệt, cô nợ hắn ta cái gì sao?”

Trong một loạt các câu hỏi này, Giang Nguyệt rũ mi xuống, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nóng hổi lăn xuống, đập vào mu bàn tay cô, khiến cho cô đau đớn.

“Tại sao lại khóc?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, nhưng ngữ khí cũng không lạnh như trước, càng giống như là truy vấn hỏi tới:

“Tại sao cô lại khóc? Là bởi vì chính cô muốn làm người tốt, đây là cô tự tìm, không phải sao?”

Tròng mắt Giang Nguyệt động đậy, cô liều mạng dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, muốn khống chế nước mắt của mình:

“Tôi không khóc.”

Bình luận

Truyện đang đọc