TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 839

Bìa các tông cứng, nền màu đỏ đậm, tên sách in trên đó được dùng chữ vàng nổi, sờ lên rất có kết cấu.

Giấc Mộng Đêm Hè của Shakespeare.

Giang Nguyệt mở trang đầu tiên, trên đó có một dòng chữ nhỏ rất tao nhã, là viết tay:

‘Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ là dễ dàng.’

Giang Nguyệt nhìn dòng chữ kia, trong đầu dần dần đem dòng chữ này cùng chủ nhân chữ viết liên tưởng cùng một chỗ.

Hiển nhiên, dòng chữ này là do chủ nhân của cuốn sách viết ra, đồng thời cũng là một câu nói rất nổi tiếng trong cuốn sách này.

Cô đọc thầm những từ này ở trong đầu.

Bộ dáng Lý Mộc Chỉ dần dần hình thành trong đầu Giang Nguyệt, từ một cái tên đơn giản, dần dần hóa thành một người có máu có thịt thật sự.

Giống như cố nhân gặp lại.

Cô cảm thấy cảm giác này rất kỳ diệu, bản thân cô không thể giải thích rõ ràng.

Quyển sách này Giang Nguyệt đã từng đọc rồi, cô đưa tay lật vài trang, một tấm ảnh từ trong sách đột ngột rơi ra, rớt xuống đất.

Giang Nguyệt vội vàng ngồi xuống nhặt lên, vừa nhìn liền sửng sốt, hô hấp trở nên ngưng trệ.

Trong ảnh là Thịnh Sóc Thành và Lý Mộc Chỉ khi còn trẻ, hai người đứng trong hoa viên, người phụ nữ ôm bó hoa hồng trắng, nụ cười dịu dàng và tươi tắn, dựa vào người đàn ông bên cạnh.

Tấm ảnh không được ép plastic, đã có một số vết xước trên đó.

Giang Nguyệt cầm bức ảnh đi đến gần cửa sổ, nhìn thấy những dấu vân tay trên đó dưới ánh nắng, cô chợt hiểu những vết xước này từ đâu mà ra.

Mỗi khi Thịnh Sóc Thành nhớ vợ, nhất định sẽ dùng ngón tay vuốt v e bức ảnh này nhiều lần, những vết chai trên tay ông chắc chắn sẽ làm trầy xước lớp phủ bóng loáng.

Những vết xước trên ảnh là dấu vết của nỗi nhớ.

Một chấn động cực lớn đánh thẳng vào ngực Giang Nguyệt, truyền khắp toàn thân, cô không thể khống chế rơi nước mắt. Vì không muốn làm ướt tấm ảnh, cô cố ý đưa nó ra xa một chút.

Thật sự rất kỳ lạ, nhìn thấy quá khứ lãng mạn của người khác, vậy mà lại nhịn không được muốn rơi nước mắt.

Cô đứng bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, dần dần điều chỉnh cảm xúc của mình.

Khi quay lại, nhìn thấy Thịnh Sóc Thành đang đứng ở cửa, Giang Nguyệt hốt hoảng dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt, nhanh chóng nở một nụ cười đàng hoàng:

“Thịnh tổng.”

“Gọi tôi là chú Thịnh cũng được.” Thịnh Sóc Thành cười khẽ một tiếng: “Không cần lúc nào cũng câu nệ như vậy.”

Giang Nguyệt còn có chút bối rối vì vừa rồi tâm tình không khống chế được, trên tay còn cầm tấm ảnh, ngơ ngác nhìn ông, có chút không biết làm sao.

Trong lúc vô tình toát ra cảm xúc chân thật, thật sự ngốc nghếch khiến người ta thích thú.

“Cô đang xem bức ảnh à?” Thịnh Sóc Thành đi tới: “Đó là ảnh chụp bằng máy ảnh cũ, tiếc là máy ảnh bị ngấm nước, toàn bộ dữ liệu trong đó đều bị mất sạch, chỉ còn lại tấm ảnh này đã được rửa ra từ trước.”

Trên đời này những chứng cứ cho chuyện hai người bọn họ ở cùng một chỗ, ngoại trừ ảnh cưới, có lẽ cũng chỉ có một tấm ảnh như vậy.

 

Bình luận

Truyện đang đọc