TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 107

“Chúng ta về nhà được không anh? Ở đây không vui chút nào.”

Những người khác trong phòng cũng đi ra, có người trêu chọc nói:

“Kỳ Nhiên, bạn gái nhỏ của cậu thật đúng là bám người. Rời khỏi cậu một lát cũng không được.”

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt, nhìn Tần Di Di trong mắt ứa lệ, đáy mắt cảm xúc cuồn cuộn.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, vừa rồi Giang Nguyệt hình như đang khóc trong toilet, ánh mắt của cô cũng có chút ướt.

“Ừ, tôi đưa em về nhà.” Hắn thu lại vẻ mặt, ngữ khí dịu dàng hơn rất nhiều, hiển nhiên là giọng điệu cưng chiều.

Mọi người nhịn không được lại trêu chọc thêm vài câu, chỉ có Đoàn Dật Bác là sắc mặt đen thui.

Hắn không quan tâm Tiêu Kỳ Nhiên cùng Tần Di Di có bao nhiêu ân ái, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi Giang Nguyệt chịu ủy khuất, còn hai người này lại ở đây quấn quýt, trong lòng hắn rất khó chịu. Dù sao Giang Nguyệt cũng là đến mừng sinh nhật hắn.

Một nhóm người kề vai bá cổ đi ra ngoài. Đến ven đường ở ngã tư câu lạc bộ, bọn họ uống rượu nên đều gọi cho tài xế riêng đến đón.

Đúng lúc này, Tần Di Di đột nhiên tinh mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, kinh ngạc thốt lên:

“Đó có phải là chị Giang Nguyệt không?”

Nghe vậy mọi người cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Giang Nguyệt đang đứng dưới ánh đèn đường, khẩu trang thật dày cũng không thể che được đôi mắt xinh đẹp của cô. Hai tay không ngừng xoa xoa trước người, mờ mịt nhìn con đường vắng vẻ trước mặt.

Thời tiết rất lạnh, bây giờ cũng đã rất muộn, không dễ để bắt xe.

Cô không có thói quen làm phiền người khác, cho nên cũng không định gọi trợ lý lái xe tới đón. Vốn là định bắt taxi về, nhưng không ngờ lại phải đợi lâu như vậy.

“Giang Nguyệt, cô đang đợi xe à?” Đoàn Dật Bác đi tới, giọng điệu nhiệt tình:

“Nơi này tương đối vắng, buổi tối không bắt được xe taxi, để tài xế đưa tôi đưa cô về đi.”

Giang Nguyệt lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía đám người, mê mang trong mắt từng chút một tiêu tán, Khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên cùng Tần Di Di, lông mày khẽ cau lại.

“Bảo tài xế của anh đưa tôi về, vậy làm sao anh về nhà?” Cô thản nhiên hỏi.

Thụy Uyển ở vị trí ở trung tâm của Bắc Thành. Vừa vặn lại ngược đường với Đoàn gia. Lái xe qua lại phải mất hơn hai giờ.

Đoàn Dật Bác sửng sốt một chút, anh uống say nên đã quên mất chuyện này.

Anh chưa kịp nói thêm gì thì Trần Tư Tề vừa rồi ngồi bên cạnh Giang Nguyệt cũng đi tới, giọng nói ấm áp ôn hòa:

“Tôi chỉ nhấp một ít rượu, hiện tại vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Không biết Giang tiểu thư có muốn tôi chở cô một đoạn không?”

Giọng điệu của anh rất nhã nhặn, mặc kệ đồng ý hay từ chối đều nhường cho Giang Nguyệt quyết định:

“Tôi cũng ở trung tâm thành phố, tiện đường.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía anh. Khóe mắt lại liếc thấy vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên.

Ánh mắt của hắn rất lạnh, sắc mặt âm trầm, dường như còn có chút châm chọc.

Bình luận

Truyện đang đọc