TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 231

Trên tủ đầu giường còn có mấy hộp thuốc lá rỗng nằm ngẫu nhiên, Giang Nguyệt nhìn lướt qua, phát hiện đó là nhãn hiệu mà Tiêu Kỳ Nhiên đã quen hút.

Tiêu Kỳ Nhiên có thói quen hút thuốc, nhưng cũng không nghiện, những cái hộp này cộng lại, cơ hồ là số lượng anh hút nửa tháng.

Kỳ thật từ lúc nãy cô đã nhận ra, căn nhà này hình như vẫn luôn có người ở.

Một căn nhà trống cho dù bình thường có người tới quét dọn thì cũng sẽ có cảm giác vắng vẻ hơn nơi có người ở rất nhiều.

Nhưng khắp Thụy Uyển đều có dấu vết sinh hoạt.

Tính thời gian, cô chuyển ra khỏi Thụy Uyển cũng gần một tháng.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này…

Tiêu Kỳ Nhiên luôn sống một mình ở đây?

Giang Nguyệt hơi sững sờ.

Không trách cô cảm thấy kinh ngạc, vì dù sao trước kia khi cô ở chỗ này, số lần Tiêu Kỳ Nhiên ở lại đây chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vừa rồi lúc tiến vào, Giang Nguyệt cầm theo điện thoại, giờ phút này đúng lúc có điện thoại gọi tới, là một dãy số quen thuộc.

Không lưu tên, nhưng Giang Nguyệt biết chính xác người kia là ai.

Đó là mẹ cô, Chu Ninh Vân.

Giang Nguyệt cầm điện thoại, chần chờ một lát, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là không muốn nhận cuộc gọi này.

Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi cuộc gọi tự động ngắt máy, cô vẫn ấn nhận.

“Nguyệt Nguyệt…” Đầu dây bên kia liền gọi biệt danh của cô, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Mẹ thấy tin tức rồi, con gái ngoan của mẹ sao lại khổ sở như vậy!”

Nghe được sự đau khổ trong lời nói của mẹ mình, trong giây lát Giang Nguyệt có chút không biết làm sao.

“Nguyệt Nguyệt, mẹ thấy truyền thông nói con đã xuất viện rồi, bây giờ sức khỏe con đã khá hơn chưa?”

Giọng nói của Chu Ninh Vân rất chân thành, không có vẻ gì là giả dối: “Nhìn thấy ảnh chụp nôn ra máu của con, mẹ thật sự rất đau lòng! Nếu không phải bất tiện, mẹ thực sự muốn đến chăm sóc con.”

Giang Nguyệt dừng một chút, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn đôi chút.

Cô chậm rãi nói: “Hiện tại con đã khôi phục nhiều, có thể ăn uống bình thường, mẹ không cần lo lắng cho con.”

Nghe được câu này, Chu Ninh Vân mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, cơ thể mới là quan trọng nhất, cơ thể tốt rồi thì hết thảy mới có thể tốt lên.”

Từ nhỏ Giang Nguyệt đã thường xuyên nghe được câu này, biết là Chu Ninh Vân quan tâm cô, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp.

Chu Ninh Vân lại nói: “Gần đây Giang Dự cũng tìm được việc làm, sau này nó nhất định sẽ ổn định. Nhìn hai chị em các con càng ngày càng tốt, mẹ cũng yên tâm.”

Nhắc tới Giang Dự, Giang Nguyệt đột nhiên trở nên tỉnh táo, giọng điệu không còn ôn hòa như trước, trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Mẹ, Giang Dự không thể ở lại Giang San.”

Bình luận

Truyện đang đọc