TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 812

Cô cầm lấy chiếc gối ôm vào trong ngực, cánh tay thu vào bên trong, dần dần ôm chặt lấy chiếc gối, cô cố gắng dùng cách này để lấp đầy trái tim của bản thân.

Rõ ràng là cô không nên oán trách, nhưng vẫn không thể khống chế được mà nghĩ đến những cảnh tượng đó. Mỗi một cảnh tượng đều khiến cho cô cảm thấy khó thở.

Bởi vì cúi đầu mà nước mắt cô rơi xuống màn hình, Giang Nguyệt lấy mu bàn tay lau đi, kết quả cô lại vô ý chạm vào nút bấm, điện thoại lại thực hiện cuộc gọi đi.

Nhìn hình ảnh đang bấm số trên màn hình, Giang Nguyệt hoảng sợ muốn cúp máy, nhưng cô không ngờ tới đầu dây bên kia lại bắt máy còn nhanh hơn cả cô:

“Nguyệt Nguyệt?”

Giang Nguyệt lúng túng đến mức muốn chui xuống hố: “… Tôi bấm nhầm.”

Giọng nói của cô vẫn ôn hoà như trước, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại tinh ý nhận ra giọng mũi nặng hơn vừa rồi của cô:

“Sao em lại khóc?”

Khoảnh khắc nghe được giọng nói của hắn, mặt Giang Nguyệt liền nóng lên.

“… Làm sao anh biết?”

“Giọng điệu này của em, tôi rất khó để nghe không ra.”

Giang Nguyệt mím môi dưới, cuộc điện thoại ngoài ý muốn này, khiến cô nhất thời không nói nên lời, nửa ngày cũng không nghĩ ra một câu.

“Nguyệt Nguyệt.”

Giang Nguyệt không trả lời, chỉ chờ hắn nói tiếp.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh lại, bình tĩnh hỏi cô: “Vừa rồi vì sao em lại tức giận?”

Hoá ra hắn biết cô đang tức giận.

Giọng nói của Giang Nguyệt rất nặng, khiến cho giọng điệu nói chuyện của cô có chút uể oải: “Biết tôi tức giận, vì sao anh không gọi lại hỏi tôi một chút?”

Trong giọng điệu của cô có âm cuối như đang làm nũng.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, giọng nói của hắn bất giác chậm lại: “Tôi muốn gọi lại cho em, nhưng tôi sợ em sẽ càng thêm tức giận hơn.”

Hắn nói một cách nghiêm túc: “Lần sau nhất định sẽ chú ý.”

Nước mắt Giang Nguyệt đang giàn giụa, nhưng cô nhịn không được mà bật cười, nhưng rồi lại rất nhanh lạnh lùng trở lại:

“Có cái gì mà phải chú ý, dù sao anh đối với ai cũng giống như vậy.”

“Ai giống ai cơ?” Tiêu Kỳ Nhiên bị một câu không đầu không đuôi của cô làm cho bối rối, hắn luôn cảm thấy trong lời nói của cô có ý tứ khác:

“Nguyệt Nguyệt, em đang nói cái gì vậy?”

Giang Nguyệt giận dỗi nói ngược lại: “Không có gì, tôi chỉ tuỳ tiện nói.”

Nhiều năm như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên rất giỏi trong việc đoán lòng người ở trên thương trường. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trí của một cô gái lại khó đoán như vậy.

Nó còn khó hơn là khi anh đàm phán hợp đồng mấy chục tỷ.

Hắn hít một hơi thật sâu, giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Nếu… thật sự không có gì, vậy tôi cúp máy trước nha, bây giờ tôi vẫn còn đang ở bên ngoài, lát nữa còn có việc.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc