TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 41

Giang Nguyệt nhắm mắt làm ngơ không thấy, đóng kín cửa phòng lại.

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt dừng trên người cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ngồi đi.”

Giang Nguyệt trầm tư hai giây, nhưng vẫn là lắc đầu: “Buổi chiều tôi còn có hẹn công việc, anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”

Anh khẽ gật đầu, cũng không so đo chuyện này với cô, trực tiếp hỏi Giang Nguyệt:

“Gần đây cô có ý kiến về quyết định chuyển trọng tâm sang bồi dưỡng Tần Di Di của công ty?”

“Không có ý kiến.” Giọng điệu của cô trả lời rất nhạt: “Sự phát triển của công ty cần máu mới, đào tạo người mới cũng là hợp lý, tôi đồng ý.”

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ, trực tiếp ném tới trước mặt Giang Nguyệt:

“Nếu không có, vì sao trên mạng lại có nhiều lời bàn tán tiêu cực như vậy về sự bất hòa của cô và Tần Di Di?”

Giang Nguyệt cầm lấy xem, thì ra là mấy blogger nổi tiếng căn cứ vào sự thay đổi người phát ngôn của mấy nhà quảng cáo gần đây. Cùng với sự thật là Tần Di Di nhận được quá nhiều tài nguyên không phù hợp với người mới, đã bịa đặt một số cuộc đấu đá nội bộ giữa hai người.

Loại chuyện này rất phổ biến trong ngành, chẳng qua là các tài khoản tiếp thị vì muốn thu được sự chú ý của mọi người mà thôi, không có bất kỳ tính xác thực nào.

Hơn nữa Giang Nguyệt vốn là minh tinh đang nổi lên như vũ bão, có vô số bài báo viết về cô. Cô đã quen từ lâu, cũng không lạ gì.

Những chuyện này, Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ của một công ty giải trí, hẳn là trong lòng cũng đều rõ ràng.

“Đều là thủ đoạn hấp dẫn sự chú ý của blogger mạng mà thôi, không cần để ý.”

Giang Nguyệt bĩu môi, ngữ khí hờ hững nói:

“Tần Di Di vừa mới vào nghề đã được nhận là người đại diện của thương hiệu lớn, không tránh khỏi bị người ta nghi ngờ. Đây là rủi ro mà cô ấy nên cân nhắc trước khi nhận lời phát ngôn.”

“Ý cô là, Giang San không nên cho Di Di tài nguyên?” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói: “Hay là cô cảm thấy tài nguyên của Giang San nhất định phải cho cô mới đúng?”

Giang Nguyệt hơi dừng lại, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên:

“Tiêu tổng, trong nghề này quan trọng nhất là có năng lực. Có bao nhiêu năng lực liền bưng bao nhiêu bát cơm.”

Cô nói xong, lại mím môi nói: “Đây là chính miệng năm đó anh nói với tôi.”

“Ý của cô là, năng lực của anh mạnh hơn Tần Di Di, phải không?” Lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại từng chút một, khoanh tay tùy ý nói:

“Giang Nguyệt, cô thật sự càng ngày càng tự tin rồi.”

“Thành tựu của cô bây giờ, cái nào không phải là do tôi cho? Cô đứng ở đỉnh cao bốn năm, thật sự cảm thấy mình là người không thể thay thế sao?”

Trong từng câu chữ, lộ ra sự coi thường và chế giễu đối với Giang Nguyệt.

Cho dù Giang Nguyệt có nổi tiếng đến đâu, đóng phim giỏi đến đâu, có thể lăn lộn ở Bắc Thành hay không, là chuyện một cái búng tay của Tiêu Kỳ Nhiên mà thôi.

Nói tóm lại, cái gọi là “xuất sắc” của cô không đáng để đề cập đến trong mắt anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc