TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 1124

“Đúng vậy.” Cô nhớ lại, không khỏi bật cười: “Thật sự khó hơn tôi tưởng tượng, nhưng cũng rất thú vị, bây giờ tôi đã biết được mười mấy kỹ thuật thêu thùa – mặc dù tôi vẫn chưa thành thạo lắm.”

Từ đầu đến cuối, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ nhìn vào cô, kiên nhẫn nghe cô nói xong, sau đó khẽ mỉm cười: “Với tinh thần này của cô Giang, bộ phim điện ảnh này nhất định sẽ rất thành công.”

Giang Nguyệt mỉm cười vô cùng ôn hòa: “Cảm ơn.”

Buổi ra mắt đã được ghi hình lại, nhiếp ảnh gia quay lại báo cáo với chị Trần, hỏi chị ấy có nên đưa một ít lên mạng để tuyên truyền không, chị ấy suy nghĩ một lát.

“Trước tiên khoan đã, đợi đến khi bộ phim này được tuyên truyền ở trong nước lại nói sau.”

Cô ấy tin rằng, chờ đến lúc đó, cuộc phỏng vấn ngắn này nhất định sẽ khiến tất cả người hâm mộ phấn khích hò hét.

Sau khi kết thúc, trái tim của Giang Nguyệt vẫn còn đập thình thịch, không hiểu vì sao nhưng qua rất lâu mà cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.

“Nguyệt Nguyệt, cảm giác thế nào?” Chị Trần đi đến, mỉm cười hỏi thăm trạng thái hiện tại của cô.

“Cũng không tệ lắm.”

“Cũng không tệ lắm.” Giang Nguyệt cười một cái: “Không khí chung rất thoải mái, các fan cũng rất đáng yêu.”

Nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc của cô, chị Trần không khỏi mỉm cười chọt vào đầu cô: “Chị đang hỏi về Tiêu tổng.”

Giang Nguyệt sửng sốt, mất tự nhiên quay mặt đi: “Vậy chị nên hỏi anh ấy cảm thấy như thế nào, em chỉ đang làm việc bình thường mà thôi.”

Cô cứng miệng, lời nói cũng rất bướng bỉnh: “Anh ấy chỉ đến xem náo nhiệt thôi, nếu ở đây có paparazzi trong nước thì phải làm sao? Còn không bằng không đến.”

“Nhìn dáng vẻ giống như không hoan nghênh anh đến.” Giọng nói của người đàn ông vang lên, anh đi từng bước đến chỗ cô:

“Ghét bỏ tôi như vậy sao?”

Thấy vậy, chị Trần mỉm cười xoay người rời đi, nhường không gian riêng cho hai người họ.

Giang Nguyệt không nghĩ anh sẽ đến đây, nhất thời sợ đến mức không thể nói nên lời: “Anh Tiêu, sao anh lại đến đây…”

“Tôi đang hỏi em.” Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng: “Em không muốn được gặp tôi sao?”

“Cũng không phải.”

Giang Nguyệt cúi đầu, ngón tay nghịch nghịch nút thắt trên áo khoác nhung: “Em lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lỡ như…”

Cô thật sự rất vui vẻ.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, trái tim của cô nhảy lên vui sướng, là loại cảm giác giống như nhìn thấy người trong lòng của mình.

Nhưng ngay sau đó, cô lại bắt đầu lo lắng nếu như anh tỏ tình giữa chừng thì sao? Nếu như bị paparazzi chụp ảnh thì phải làm sao? Nói cách khác, nếu như có người gây khó khăn cho anh thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, cô lại không còn cảm thấy vui vẻ nữa.

“Không có nếu như.” Tiêu Kỳ Nhiên cầm tay Giang Nguyệt: “Tôi đã lo liệu mọi chuyện trước rồi, em yên tâm.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào Tiêu Kỳ Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc