TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 698

Nói xong câu này, anh dùng sức ôm lấy Giang Nguyệt, cực kỳ tỉ mỉ tránh chỗ bị thương của cô, ôm cô đến một nơi có bóng râm rồi đỡ cô ngồi xuống

Giang Nguyệt còn chưa kịp mở miệng hỏi lại thì bàn tay rộng lớn của Tiêu Kỳ Nhiên đã nắm lấy cổ chân cô, ngay lúc cô vừa định động đậy, người đàn ông thản nhiên ngước mắt lên nhìn cô.

Giang Nguyệt nghẹn họng.

Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong ngón tay, một tay nâng mắt cá chân cô, lòng bàn tay còn lại đè lên chỗ sưng tấy của cô, dùng sức x0a nắn một chút.

Cơn đau lại ập đến, nước mắt tràn ngập hốc mắt ngay lập tức, nhưng Giang Nguyệt nhất quyết cố nén, thần kinh căng thẳng, nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng rên nào.

Tiêu Kỳ Nhiên có thể cảm nhận được cơ thể cô đang căng thẳng. Anh cười nhạt, như thể đang cười nhạo sự bướng bỉnh của cô, kiên nhẫn giúp cô xoa xoa chỗ bị trật.

“Bây giờ đỡ hơn chưa? Lát nữa để Tiết An mang cho cô…”

Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói hết lời, Giang Nguyệt đã tát thẳng vào mặt anh.

Trong sân không có một bóng ngừơi, tiếng tát này rất vang dội, thậm chí còn vang vọng đến vách tường bốn phía.

Một giây cực yên tĩnh cực dài.

Cơ thể Giang Nguyệt đang run lên, cô nhìn thấy khuôn mặt thư thái của người đàn ông dần trở nên âm u, ánh mắt nhìn cô cũng biến thành sự lạnh lẽo.

Anh tức giận, nhưng cũng không phát tác.

Giang Nguyệt cảm giác anh có thể ôm cô lên bất cứ lúc nào rồi ném mạnh ra ngoài.

Một cái tát vừa rồi chắc chắn đã đánh vào tôn nghiêm của anh.

“Cô phát điên cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt, từ từ bình tĩnh lại, ngữ khí vẫn không tốt như trước, cực kỳ lạnh lùng:

“Cô đối xử với người giúp cô xử lý bong gân như vậy sao?”

“Tôi không nhờ anh giúp!” Giang Nguyệt gần như hét lên: “Còn nữa, đây không gọi là giúp đỡ, mà gọi là quấy rối.”

Quấy rối?

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng một lúc.

Đời này anh chưa bao giờ nghĩ rằng tội này sẽ đổ lên đầu mình.

Anh, Tiêu Kỳ Nhiên còn cần quấy rối?

Giang Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đang khẩn trương của mình, vô cùng bình tĩnh và lý trí nói: “Ai cho anh vào đây? Đây là đoàn kịch nói, không thấy bên ngoài treo biển ‘Người không phận sự miễn vào’ sao?”

Được lắm! Tốt, rất tốt!

Vừa rồi là ‘kẻ quấy rối’, bây giờ lại là ‘người không phận sự’.

“Tôi tới Hoa Thành có việc, đúng lúc đi ngang qua nơi này, đừng có mà không nhận lòng tốt của người khác như vậy!” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói.

“Nếu anh nói là đúng lúc giúp đỡ thì tại sao còn cần tôi phải ghi nhận lòng tốt của anh?” Giang Nguyệt nói lại gần như không chút do dự:

“Không hiểu sao một người đang ở Bắc Thành như anh lại xuất hiện ở đây, không nói lời nào đã xoa mắt cá chân cho tôi. Tôi đã đồng ý những chuyện này chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc