TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 1042

Sau đó lại vội vàng muốn che đậy nên trả lời anh một câu: “Ừ, đều nghe rõ rồi.”

“Nghe vào là được.” Thịnh Cảnh Tây nhướng mày, khoanh tay:

“Nếu có cái gì không quen thì cô có thể nói thẳng. Nhà tôi có người giúp việc, có thể giúp cô thu xếp được.”

Giang Nguyệt lúc này mới phản ứng lại vừa rồi anh ta nói cái gì, lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”

“Phiền cái gì mà phiền.” Thịnh Cảnh Tây giơ tay lên, búng lên trán cô:

“Cô là em gái tôi, nếu còn nói những lời như vậy, lần sau tôi sẽ đánh vào đầu cô.”

“Tuân lệnh, anh trai.” Giang Nguyệt bật cười, giống như phụ họa cho anh một câu. 、

Bị Giang Nguyệt gọi như vậy, Thịnh Cảnh Tây cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân đều thông thuận, thoải mái vô cùng.

“Gọi đúng rồi đó.”

Anh ta cố tình tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

Thật tuyệt khi có em gái!

Tin tức Giang Nguyệt chuyển vào nhà họ Thịnh không có gì phải cố ý giấu diếm, người trong giới nhiều chuyện một chút đều có thể biết được, càng không có gì ngạc nhiên khi nó lọt vào tai Tiêu Kỳ Nhiên.

Rõ ràng là kết quả trong dự liệu, nhưng trong khoảnh khắc nghe được tin này, bàn tay vốn đang phê duyệt hợp đồng của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn dừng lại.

Đầu bút đè chặt trên mặt giấy, nhanh chóng xuất hiện một vết mực khổng lồ.

Trái tim anh bắt đầu hoảng loạn.

Tiết An đứng ở trong văn phòng, đi cũng không được, giả ngu cũng không được, chỉ có thể cúi đầu chờ đợi Tiêu Kỳ Nhiên ra chỉ thị.

Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: “Hai ngày trước, Tập đoàn Thịnh Thế vô cớ sa thải hai nhân viên?”

“Hai ngày trước, Tập đoàn Thịnh Thế vô cớ sa thải hai nhân viên?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đảo qua Tiết An, nhẹ nhàng hỏi.

Tuy rằng không biết vì sao Tiêu Kỳ Nhiên lại quan tâm đ ến loại tin đồn nội bộ công ty như vậy, nhưng Tiết An vẫn rụt đầu rụt cổ, khi nói chuyện cũng có chút rụt rè:

“Không phải là vô cớ, nghe nói hình như là hai người đó nói những lời không nên nói, nên mới bị Thịnh thiếu gia sa thải.”

Nói những lời không nên nói?

Còn có thể nói cái gì không nên nói?

Đơn giản là nói một ít lời nói xấu Giang Nguyệt, chọc giận Thịnh Cảnh Tây nên anh ta mới tức giận đưa ra quyết định đuổi việc.

Tiêu Kỳ Nhiên thở ra một hơi dài, đặt ngón tay lên mí mắt: “Tiết An, đưa cho tôi điếu thuốc.”

Một câu nói ngắn ngủi, lại giống như anh đã dùng hết sức lực và đưa ra một quyết định mà anh đã do dự rất lâu.

Tiết An đứng đối diện anh, chứng kiến tất cả những chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu:

“Tiêu tổng, anh cũng đừng quá khổ sở, có lẽ… có lẽ chỉ là chỗ ở tạm thời mà thôi.”

Hai người trưởng thành nếu không thân thiết, rốt cuộc có lý do gì mà phải khiến hai người đột nhiên ở cùng một chỗ, sớm chiều ở chung?

Bình luận

Truyện đang đọc