TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 191

Chờ chuẩn bị xong hết, cô liếc nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm liền quyết định đi dạo ở Hoa Thành một chút.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, Giang Nguyệt lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên.

“Đi theo tôi.” Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên.

Giang Nguyệt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phải đi theo sau anh ta.

Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt, ngắt quãng.

Tần Di Di lại khóc?

Giang Nguyệt nhíu mày, muốn xoay người rời đi.

“Giải thích cho Di Di xong rồi mới đi.” Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy cổ tay cô, khuôn mặt nghiêm nghị dường như phủ thêm một tầng băng giá.

Anh giống như đang đối đãi với một tội nhân phạm phải lỗi lầm to lớn nào vậy.

Giang Nguyệt bị kéo đến ghế sô pha trong phòng, trên bàn đã chất đầy giấy vệ sinh đã qua sử dụng, Tần Di Di vẫn đang khóc, hai mắt sưng to.

Nếu không biết, còn tưởng rằng cô ta đã gặp phải chuyện gì rất oan ức.

Giang Nguyệt có chút bực bội, nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Tần Di Di ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe nhìn cô: “Chị Giang Nguyệt, tối hôm qua chị nói dối phải không? A Nhiên ở trong phòng chị phải không?”

Giang Nguyệt vừa định mở miệng muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông bên cạnh lập tức ném ánh mắt lạnh lùng sang, cảnh cáo cô không được nói lung tung.

“… Không, cô nghĩ nhiều rồi.”

Tần Di Di sững sờ hai giây, liếc nhìn vết cắn trên cổ Tiêu Kỳ Nhiên, lại lập tức nước mắt giàn giụa:

“Nếu không phải ở trong phòng chị Giang Nguyệt, vậy trên cổ A Nhiên vì sao lại có vết cắn.”

Giang Nguyệt theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn cổ Tiêu Kỳ Nhiên, quả nhiên có một vết đỏ nhỏ.

Dù nhỏ, nhưng rất rõ ràng.

Giang Nguyệt: …

Cô thừa nhận tối hôm qua khi ở đỉnh khoái cảm, cô thật sự không khống chế được bản thân, nhịn không được cắn cổ anh.

Nhưng ai có thể ngờ rằng Tiêu Kỳ Nhiên lại bắt cẩn đến mức không biết che đậy nó hả?

Đầu óc Giang Nguyệt nhanh chóng vận động vài giây, sau đó vẻ mặt thản nhiên nói:

“Cô hiểu lầm rồi. Thật ra Tiêu tổng rất hay bị nổi mề đay.”

Mề đay?

Câu trả lời này không chỉ khiến Tần Di Di kinh ngạc mà còn khiến Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cách kỳ lạ.

Giang Nguyệt mở to hai mắt, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chậm rãi nói: “Tiêu tổng thường xuyên bận bịu với công việc, bình thường thiếu ánh nắng mặt trời, ăn uống cũng không đều độ. Vì vậy lâu lâu lại nổi mề đay vậy thôi.”

“Hơn nữa, khí hậu ở Hoa Thành và Bắc Thành rất khác nhau, cơ thể không quen với hoàn cảnh cũng là hợp lý thôi.”

Giang Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó bình tĩnh nói:

Bình luận

Truyện đang đọc