TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 768

Anh là một doanh nhân, là một tư bản, những gì anh làm đều sẽ được tính toán cẩn thận, và chắc chắn anh sẽ không để mình bước chân vào vùng đất thất bại.

Nhưng còn cô thì không.

Ngoại trừ một chút tình cảm này, thì thậm chí đến cả một đường lui cho bản thân cũng không có.

Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt trầm xuống, cười như không cười nói với cô:

“Em nghĩ tôi đang gạt em sao?”

Tim Giang Nguyệt đập mạnh từng tiếng thình thịch.

Rõ ràng là ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người ta mơ hồ cảm thấy có một sự căng thẳng nào đó, Giang Nguyệt theo bản năng di chuyển thân thể:

“Tôi…”

Yết hầu của anh di chuyển lên xuống, giọng của anh cũng trở nên u ám và khàn khàn:

“Có phải những gì tôi đã làm, tôi đã nói, em điều nghĩ rằng tôi đang gạt em phải không?”

Anh di chuyển cơ thể từ từ đến gần trước mặt cô, bóng tối bao phủ lên mặt anh, ánh đèn trong xe vốn đã mờ mịt giờ lại càng u ám hơn, dường như không thể nhìn thấy rõ mặt của anh.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang treo trên khóe mắt cô.

Những nơi đôi môi mỏng đi qua, đặc biệt vô cùng nóng bỏng.

“Em nói đúng, đều tại tôi không tốt, tôi không có tư cách yêu cầu em tha thứ cho tôi.”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng dịu dàng, nghe kỹ lại thì lại giống như đang lấy lòng cầu xin sự tha thứ, giống như là đang dụ dỗ:

“Em đừng khóc nữa, được không?”

Vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh, thoáng chốc đầu óc Giang Nguyệt trống rỗng.

Hai tay anh trượt xuống ôm lấy eo cô, bộ âu phục trên vai phải cũng theo đó trượt xuống, chỉ còn lại một nửa treo trên người cô, trong đôi mắt đen thẫm của anh tràn đầy vẻ si mê.

Cô ngẩng mặt lên, trong vô thức đôi môi đỏ hơi mở ra.

Rượu còn chưa tan hết, hai gò má cô ửng ửng hồng, hai mắt mở to, hiển nhiên bản thân cô cũng không biết hiện tại bản thân hấp dẫn đến nhường nào.

Cũng may vừa rồi không để cô về một mình, nếu không cũng không khó để tưởng tượng nó sẽ nguy hiểm cỡ nào.

Lúc này tâm trí của Tiêu Kỳ Nhiên bị phân tán, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mỏng manh kia, anh có chút thất thần, cuối cùng không tự chủ được mà hôn lên môi Giang Nguyệt.

Ban đầu nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi đã nếm đủ mùi vị trên môi, nụ hôn bắt đầu đòi hỏi tiến sâu hơn vào trong khoang miệng.

Từ nụ hôn này, Giang Nguyệt có thể cảm nhận được sự kiềm chế và nhẫn nhịn của anh.

Hơi thở của anh dần dần trở nên nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, ngón tay luồn vào trong tóc cô, ép cô đến gần anh hơn nữa.

Cách một tầng vải lụa, Giang Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng như lửa đốt của anh từ da thịt sau lưng truyền đến.

Tác dụng của rượu khiến con người ta buông thả, mơ màng, cộng thêm sự thúc đẩy của nội tiết tố khiến cho đầu óc nhất thời choáng váng, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Rất nhanh, dưới sự tấn công của anh, cả người Giang Nguyệt mềm nhũn. Cơ thể cô theo thói quen vô thức dựa vào trong lòng anh, trong khoang miệng đều tràn ngập hơi thở của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc