TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 892

Chết tiệt, tại sao cô ấy có thể dễ thương giống một em bé chưa lớn như vậy? Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, thật muốn nói cho cô biết những chuyện tiếp theo sẽ còn tuyệt hơn thế.

Không chỉ có thể chèo thuyền và nhìn thấy những ngôi sao đầy trời.

Trước khi đến cảng, Giang Nguyệt cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời hứng khởi, dẫn cô đến cảng tùy tiện dạo chơi, nhưng khi nhìn thấy có du thuyền tư nhân nghênh đón, cô mới ý thức được có điều gì đó không đúng.

Bây giờ cho dù có ngây thơ hơn nữa, cũng không thể không đoán ra được điều gì: “Đây là những gì anh đã chuẩn bị trước sao?”

“Cũng không hẳn.” Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy tay đỡ cô lên thuyền, chậm rãi nói: “Nếu đêm nay không thể đưa em ra khỏi yến hội, vậy cũng không tính là chuẩn bị.”

Giang Nguyệt ảo não biết mình đã mắc bẫy của anh: “Thì ra không phải tạm thời bỏ trốn, là anh dùng mưu lừa gạt!”

Miệng đàn ông, quả nhiên là không tin được!

Tiêu Kỳ Nhiên âm thầm cười một tiếng, xem như nhận tội danh này.

Một chiếc thuyền du lịch sang trọng màu trắng lớn như vậy, nhưng sau khi lên tàu lại trống rỗng, ngoại trừ nhân viên đang làm việc thì không có khách du lịch nào khác.

Trên boong tàu có những nghệ sĩ chơi âm nhạc bản địa của Áo, tiếng nhạc lãng mạn vang lên trên sông Danube yên ả. Bầu không khí như vậy, thật ngọt ngào.

Giang Nguyệt đi theo Tiêu Kỳ Nhiên vào khoang thuyền, vẫn chỉ có hai người bọn họ, cô không khỏi hỏi ra nghi vấn:

“Bây giờ cũng chưa phải quá muộn, vì sao trên thuyền chỉ có hai chúng ta?”

“Bởi vì đây không phải là du thuyền dùng cho khách du lịch.” Lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên ngắn gọn.

Giang Nguyệt: “Nếu không dành cho khách du lịch, vậy tại sao chúng ta…”

Cô còn chưa hỏi xong, trong lòng đã nhảy ra một đáp án.

Bởi vì chủ nhân của chiếc du thuyền xa hoa này, là Tiêu Kỳ Nhiên!

Giang Nguyệt đứng thẳng người, ngơ ngác hỏi: “Anh ở Vienna, còn có một chiếc du thuyền tư nhân?”

“Ừ, mấy năm trước mua, bình thường vẫn đậu ở cảng.” Anh buồn cười nhìn cô, không nghĩ tới một chút bất ngờ này, lại làm cho Giang Nguyệt kinh ngạc như vậy.

Vậy những gì xảy ra tiếp theo có làm cô ấy ngất đi không?

Nhiệt độ trong khoang thuyền rất thích hợp, Tiêu Kỳ Nhiên dẫn cô đi đến phòng ăn, cởi âu phục ra, treo trên lưng ghế.

“Lúc nãy em đã ăn no chưa?”

Giang Nguyệt nói buổi tối mình có thói quen ăn ít, một chút salad trong bữa tiệc tối đã khiến cô no bụng rồi.

“Tôi hơi đói, em ăn cùng tôi được không?” Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.

Giang Nguyệt bất giác nhớ tới, tối nay Tiêu Kỳ Nhiên hẳn là chưa ăn gì, chỉ lo cùng cô rời đi. Vì thế gật gật đầu, kéo ghế dựa nhu thuận ngồi xuống phía đối diện của bàn ăn.

Sự dịu dàng của cô khiến Tiêu Kỳ Nhiên vui vẻ nhếch môi, anh thích sự ngoan ngoãn bây giờ của Giang Nguyệt.

Nhưng loại nghe lời này không giống với trước kia bị ép buộc ngoan ngoãn, mà là cô cam tâm tình nguyện tín nhiệm anh.

Tiêu Kỳ Nhiên là muốn Giang Nguyệt thật lòng thật dạ đối với mình.

Bình luận

Truyện đang đọc