TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 731

 

Giang Nguyệt thốt lên: “Vậy so đo thôi, tôi không mất một miếng thịt nào, nhưng ngài nên suy nghĩ kĩ, như vậy có tổn hại thanh danh của ngài hay không.”

Thịnh Sóc Thành bị cô chọc đến dở khóc dở cười: “Thật đúng là không có biện pháp với cô.”

Từ trước đến nay Giang Nguyệt tiến lùi có chừng mực, mức độ trong tay cũng vừa vặn, không coi ông là chỗ dựa vững chắc, càng giống như ở trước mặt ông mà làm nũng.

Rất có chừng mực.

Lúc ăn cơm, Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên nhắc tới chuyện lần trước cô livestream, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.

“Không có ảnh hưởng quá lớn, tôi không chế rất tốt.”

“Có cần tôi tìm bác sĩ xem giúp cô không?” Thịnh Sóc Thành hỏi.

Giang Nguyệt nâng ly từ chối: “Không cần, chỉ là chút chướng ngại tâm lý, trong lòng nghĩ thông suốt sẽ không có chuyện gì, khiến ngài phải lo lắng rồi.”

Thấy cô rõ ràng không muốn nói nhiều, Thịnh Sóc Thành rũ mắt nhìn cô, trong lời nói có ám chỉ ý tứ: “Cô gái nhỏ, tâm bệnh là khó chữa nhất.”

Giang Nguyệt cười: “Tâm bệnh cũng cần phải dụng tâm để chữa, người bên ngoài không giúp được.”

Căn bệnh của cô bắt nguồn từ đâu, trong lòng cô hiểu rõ, tất nhiên cũng không cần người khác nhiều lời.

Thấy cô đã tự có tính toán, Thịnh Sóc Thành cũng không cưỡng cầu, chỉ nói một câu, sau này nếu cần, có thể đến tìm ông.

Giang Nguyệt hỏi: “Đây là ân tình lớn hay ân tình nhỏ?”

Đây là mượn câu hỏi khi nãy của Thịnh Sóc Thành mà cố ý trêu chọc ông.

Thịnh Sóc Thành nghe ra được ý tứ này của cô gái trẻ, nhịn không được cười một trận to, nói: “Coi như là tình bạn của tôi và cô đi.”

Giang Nguyệt làm bộ như bừng tỉnh: “Vậy tôi và ngài, coi như là bạn bè lâu năm rồi.”

Bầu không khí dần dần trở nên thoải mái, giữa chừng Thịnh Sóc Thành nhìn điện thoại di động, sắc mặc bình tĩnh, hỏi cô một câu: “Tôi có một người bạn muốn đến đây ăn cơm, cô có phiền không?”

Giang Nguyệt đương nhiên không ngại, cũng chỉ xem đó là người quen biết của Thịnh tổng ở Hoa Thành này, gặp mặt một lần nếu thấy có chút không tiện, lát nữa tìm cớ rời đi là được.

Ai ngờ khi cửa phòng mở ra, một gương mặt quen thuộc bước vào.

Thân thể Giang Nguyệt cứng đờ, hoảng hốt vài giây, cho rằng mình nhìn lầm: “Kiều… Bác sĩ Kiều?”

Kiều Cẩn Nhuận vẫy vẫy tay, khẽ cười với cô: “Sao thế, không hoan nghênh tôi à?”

“Đương nhiên là không có.” Giang Nguyệt chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ.

Kiều Cẩn Nhuận đi vào, đóng cửa lại.

Thịnh Sóc Thành chú ý đến vẻ ngạc nhiên trong mắt Giang Nguyệt, cười nói: “Thời gian trước sức khỏe tôi không tốt, có nhờ bác sĩ Kiều hỗ trợ làm tiểu phẫu, lúc tán gẫu vừa lúc nhắc đến cô, nói là có quen biết.”

“Vừa hay trong khoảng thời gian này tôi dự kiến sẽ đến Hoa Thành, cho nên bác sĩ Kiều cũng đi theo tôi đến đây.”

Nghe vậy, trên mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng: “Thân thể ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc