TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 43

“Tiêu tổng nói đùa, bây giờ tôi là nghệ sĩ của Giang San, không thể đi cùng với luật sư Tống, không cần anh quan tâm.”

Nghe được đáp án của cô, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lóe lên ý tứ không rõ, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo hơn:

“Nếu cô đã biết mình là người của Giang San, cũng đừng tỏ ra như rất thân quen với Tống Du. Còn bảo anh ta hỗ trợ phát thông báo thanh minh? Cô ngại scandal lần này náo loạn không đủ lớn phải không?”

Thì ra đi một vòng lớn như vậy, là vì so đo chuyện này với cô.

Giang Nguyệt im lặng một hồi, cắn môi, nhẹ giọng nói:

“Tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng bộ phận quan hệ công chúng của Giang San không làm, tôi chỉ có thể dùng phương thức như vậy để bảo vệ thanh danh của tôi.”

“Tôi sắp quay phim rồi, nếu danh tiếng quá xấu sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn làm phim của đạo diễn Trương. Khi bộ phim tiếp theo được công chiếu, doanh thu phòng vé cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Giọng điệu giải thích của cô rất nhẹ, thậm chí còn có cảm giác cô đơn hiếm có trong vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày của cô.

Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi cau lại, tâm tình trong mắt hơi thay đổi, đuôi mắt vô tình nhướng lên:

“Lần sau gặp phải loại chuyện này, có thể nói rõ ràng với tôi.”

Khóe môi Giang Nguyệt mím lại. Chẳng phải cô đã nói rõ ràng từ trước rồi sao?

Lúc đó người bày ra tư thái không liên quan đến mình là hắn, hiện tại người bảo cô phải nói rõ ràng cũng là hắn.

Thấy không còn chuyện gì khác, Giang Nguyệt thấp giọng nói một câu muốn đi quay phim, nhấc chân muốn rời đi.

Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi hé ra, gọi cô lại:

“Di Di rất kính trọng tiền bối như cô, trong khoảng thời gian này bởi vì truyền thông đồn đại, tâm tình của cô ấy vẫn rất không tốt, cô đi dỗ dành cô ấy đi!”

Thân hình Giang Nguyệt cứng ngắc một giây, không quay đầu lại, chỉ có giọng nói trong vắt của cô truyền tới:

“Tôi có thể thử một chút, nhưng không cam đoan có thể dỗ dành.”

Nói xong, cô mở cửa văn phòng bước ra ngoài.

Tiêu Kỳ Nhiên nheo mắt lại, nhìn bóng dáng mảnh mai kia đến khi biến mất, hắn mới thu hồi tầm mắt, tâm tình rất khó phân biệt.

Toàn bộ Giang San, nghệ sĩ có phòng nghỉ độc lập cũng không nhiều lắm, hầu hết đều là tập trung ngồi cùng một chỗ, dựa vào vách ngăn hình thành từng không gian.

Có thể độc lập sở hữu cả phòng nghỉ, trước mắt chỉ có Giang Nguyệt.

Bước chân Giang Nguyệt dừng ở bên cạnh ghế dựa của Tần Di Di, ngón tay mảnh khảnh khẽ gõ lên mặt bàn hai cái, Tần Di Di lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên.

“Chị Giang Nguyệt, chị tìm em có chuyện gì ạ?”

Vẻ mặt cô có chút hoang mang, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyệt.

Nhìn ra được, Tần Di Di thật sự sợ hãi.

Giang Nguyệt theo thói quen nhéo nhéo mi tâm, hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên hiền lành một chút:

Bình luận

Truyện đang đọc