Chương 928
Cùng cô vượt qua sương mù, cùng cô đi qua năm tháng dài đằng đẵng, nếu như có thể, thậm chí còn muốn cùng cô đi hết cuộc đời này.
Đó là hình phạt, nhưng cũng là vinh dự của anh.
Anh rất sẵn lòng.
Thông báo về chuyến bay sắp cất cánh vang lên.
Giang Nguyệt vừa định vẫy tay tạm biệt Tiêu Kỳ Nhiên, lại bị anh dùng tay trái kéo cô vào lòng, động tác cực kỳ tự nhiên:
“Tôi mua cho em vé máy bay buổi chiều ngày mai, lúc hạ cánh tôi sẽ đến đón em. Không được trì hoãn nữa đâu đó.”
Giang Nguyệt mỉm cười, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh: “Chỉ muộn một ngày thôi, cũng không phải là sẽ không bao giờ gặp lại nữa, anh khẩn trương như vậy làm gì.”
“Dù một ngày thì cũng không chịu được.” Anh ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp khiến cô cảm thấy ngưa ngứa:
“Nguyệt Nguyệt, trở về sớm một chút, đừng để tôi quá nhớ em.”
Đôi mắt anh sâu thẳm, những lời này đều có ẩn ý.
Nó không chỉ có ý nghĩa là bảo cô trở về Bắc Thành sớm mà còn có một ý nghĩa khác.
Trái tim cô tê dại, chỉ ôm lấy anh: “Giữ gìn sức khỏe.”
Nói xong, mặt cô bắt đầu đỏ bừng không tự chủ được.
Những từ mà cô có thể nghĩ ra phù hợp với thân phận hiện tại, lại có thể biểu đạt cảm xúc chân thật của mình, cũng chính là một câu “Giữ gìn sức khỏe” như vậy.
Cô nghĩ nó đủ khó hiểu nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn hiểu được.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, thấp giọng nở nụ cười: “Nghe ra được, em cũng sẽ rất nhớ tôi.”
…
Thứ bảy hàng tuần là ngày Giang Nguyệt không thể không đến thăm Trình Nghênh Xuân.
Sau khi tiễn Tiêu Kỳ Nhiên đi, Giang Nguyệt trở về liền thu dọn hành lý. Buổi tối cô chào chị Trần, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi trước, nói ngày mai sẽ từ chỗ Trình Nghênh Xuân đi thẳng ra sân bay luôn. Vì vậy bảo Tiểu Diệp mang theo hành lý ra sân bay chờ là được.
Sáng sớm, Giang Nguyệt bắt taxi đến nhà Trình Nghênh Xuân.
Đầu tiên học thêu thùa, sau đó lại ngồi trò chuyện với bà.
“Buổi chiều cháu định bay đi đâu à.” Trình Nghênh Xuân kéo tay cô, nhìn thoáng qua đồng hồ:
“Có kịp giờ không? Đi đâu vậy?”
Giang Nguyệt: “Cháu trở về Bắc Thành quay tuyên truyền phim.”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm trước đó, Trình Nghênh Xuân cũng biết được những thăng trầm trong bộ phim “Tú Nương”, biết được bộ phim có thể có cơ hội thuận lợi công chiếu, bà cũng vì Giang Nguyệt mà cao hứng.
Trình Nghênh Xuân cũng biết, nếu không có bộ phim này, bà và Giang Nguyệt sẽ không bao giờ quen biết nhau.
“Được rồi, được rồi, vậy bà không trì hoãn nữa. Cháu có việc thì cứ đi trước đi, đừng lỡ chuyến bay.” Trình Nghênh Xuân tháo kính lão trên sống mũi ra, mỉm cười nheo mắt lại:
“Tuần sau cháu không về được à? Bà cho phép nghỉ một ngày đó.”
Giang Nguyệt cũng mỉm cười theo: “Cảm ơn bà.”