TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 669

Nói là cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, nhưng trên cơ bản đều là Bạch Hạc cùng Ngu Vãn trò chuyện, Giang Nguyệt chỉ nói vài lời.

Nhưng thế cũng tốt, cô cũng vui vẻ an nhàn.

Từ cuộc trò chuyện của hai người có thể phán đoán ra, hai người này quen biết nhau đã lâu, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.

Giang Nguyệt tự dưng nhớ tới Tần Di Di.

Lúc trước Tần Di Di không phải còn nói cùng Bạch Hạc là bạn tốt nhất sao?

Giang Nguyệt gọi món xong, lịch sự đóng thực đơn lại, đặt sang một bên, người phục vụ nhanh chóng đi tới, cầm lấy thực đơn rời đi.

“Giang tiểu thư thật có khí chất.” Ngu Vãn mỉm cười, trong mắt hiện lên vài tia sáng: “Không hổ là ngôi sao nổi tiếng, quả nhiên không phải hư danh.”

Lời khen của cô ta nói rất thân thiện, làm cho người khác không cảm thấy phản cảm.

Giang Nguyệt nâng khóe môi lên, không dấu vết trêu chọc chính mình: “Rất nhanh thôi sẽ không còn là như vậy nữa. Ngu tiểu thư đã quá khen ngợi rồi.”

“Làm sao có thể được.” Lúc Ngu Vãn cười, ánh mắt cong lên rất tao nhã: “Tôi hiểu rõ nghề diễn viên này, nhìn ra được cô rất có tài, có thể tiến rất xa trong diễn xuất.”

Giang Nguyệt hơi sửng sốt trước giọng điệu chỉ giáo giống như tiền bối của Ngu Vãn.

Cô còn chưa kịp hỏi, Bạch Hạc đã trả lời trước: “Giang Nguyệt, để tôi nói cho chị biết một bí mật. Thực ra, nhiều năm trước, chị Ngu vãn cũng là một ngôi sao lớn, rất nổi tiếng đó.”

Ngu Vãn không nhẹ không nặng khẽ nhìn Bạch Hạc một cái, lấy tay nhẹ nhàng đẩy cô ấy, lực đẩy rất nhẹ nhàng.

Trong giọng nói của cô ta mang theo trách cứ, nhưng vẫn ôn nhu như nước: “Tiểu Hạc, không được nói lung tung trước mặt Giang tiểu thư.”

“Em cũng đâu nói sai…” Giọng Nói của Bạch Hạc vẫn thấp xuống, có chút không phục:

“Cho dù bây giờ chị không nổi tiếng nữa, nhưng trong lòng em chị vẫn là ngôi sao đẹp nhất.”

Hèn chi lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên thành lập Giang San đã quyết đoán như vậy. Cũng không khó hiểu khi gia tộc Tiêu Kỳ Nhiên trước giờ đều kinh doanh, mà anh lại nắm rõ mọi chuyện về giới giải trí như lòng bàn tay.

Hiện tại lại cẩn thận nhìn thần thái Ngu Vãn, không nói từ khí chất hay là diện mạo, đều cùng cô có vài phần giống nhau.

Không, là cô có vài phần giống cô ấy!

Giang Nguyệt dần dần từ mê mang khôi phục lại rõ ràng, chờ hiểu ra được những thứ này, cô lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.

Thì ra… Ngay từ đầu, đã không phải là ngẫu nhiên.

Giữa bữa ăn Giang Nguyệt rời khỏi đi toilet, Bạch Hạc không kiềm chế được kích động trong lòng, nháy mắt với Ngu Vãn:

“Chị Ngu Vãn, vừa rồi chị uống hai ly rượu, chắc là say rồi đúng không?”

Ngu Vãn liếc Bạch Hạc một cái không trả lời, chờ cô nói tiếp.

“Em sẽ nhờ anh họ đến đón chúng ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc