TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 533

Một ngôi nhà thấp ngói xanh tường trắng, cách đó không xa là một cánh đồng hoa rộng lớn, giữa cánh đồng hoa có một con sông nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng nước chảy.

Mở cửa sổ xe, trong không khí thoang thoảng mùi hoa và hơi nước, rất tươi mát và tự nhiên.

Xe chậm rãi dừng ở bên ngoài thôn xóm, Giang Nguyệt cùng Tĩnh Nghi xuống xe, từng bước từng bước đi dọc theo mặt đường đá lát gạch xanh.

“Nhà ở nơi này có chút cũ kỹ, mấy năm trước đã tu sửa một lần, nhưng vẫn giữ được nét truyền thống nhất, là một kiểu kiến trúc dân gian rất điển hình của Hoa Thành.”

Tĩnh Nghi bắt đầu giảng giải cho Giang Nguyệt: “Nơi này đều là người bản địa của Hoa Thành sinh sống, họ đang an cư lạc nghiệp và không muốn rời khỏi nơi đây.”

Giang Nguyệt vừa nghe vừa ngẩng đầu nhìn, kiến trúc thôn trang nơi này đúng thực là rất đặc biệt. Tường thấp chỉ cao bằng đầu người, chỉ cần nhón chân vươn tay ra là có thể chạm tới mái hiên gạch ngói.

Cả thôn đều rất yên tĩnh, giọng Tĩnh Nghi càng lúc càng nhỏ: “Giáo sư của em nói, bà Trình mất con gái từ lúc còn trẻ. Vì quá đau buồn mà bà ấy sinh bệnh, tính tình cũng càng ngày càng quái gở, rất khó tiếp xúc với người ngoài, nhà bà ấy ở thì cuối thôn.”

Khi nghe Trình Nghênh Xuân mất con gái khi còn trẻ, trái tim Giang Nguyệt bỗng thắt lại và có cảm giác gì đó rất khó tả.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với con người mà nói thì đó là một loại bi kịch lớn nhất.

Hai người đi thẳng tới góc gạch đá xanh, vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại vô tình bắt gặp hai người không thể nào quen hơn được nữa.

“A Nhiên, cám ơn anh đã dành thời gian cùng em đến thăm cha mẹ em.” Giọng nói Tần Di Di có chút mềm mại, đôi mắt cười híp lại, dựa vào người bên cạnh:

“Lần sau anh tới không cần mua nhiều đồ đến như vậy đâu, hai người họ sẽ sợ chết mất.”

“Đây là lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối, cũng là những chuyện nên làm mà.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng, trong đó còn có chút tùy hứng:

“Nếu như còn cần thứ gì thì cứ gọi cho Tiết An, để cậu ta giúp mua thêm.”

Hai người họ ngước mắt lên, vừa đúng lúc Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi cũng xuất hiện ở đây.

Đột nhiên, con đường lát đá xanh nhỏ hẹp này lại trở nên đông đúc ngột ngạt.

Khi nhìn thấy Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cau mày, nhưng chỉ trong giây lát, sau đó anh nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Anh nhìn Giang Nguyệt đầy thắc mắc, mấy giây sau mới gọi cô: “Giang Nguyệt.”

Tần Di Di cũng nhìn thấy hai người bọn họ, cô ngước mắt lên. Vừa nhìn thấy Giang Nguyệt, sự kiêu ngạo của cô ta cũng dâng trào.

Khoé môi cô ta nhẹ nhàng nhếch lên, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Chị Giang Nguyệt, sao chị lại tới đây? Chị có bạn sống ở đây hả?”

Giang Nguyệt im lặng.

Thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Tĩnh Nghi vội vàng mở miệng: “Chào Tiêu tổng, chào chị Tần, tôi và chị Giang Nguyệt đến đây để tìm người.”

“Tìm người?” Tần Di Di chớp mắt mấy cái: “Hai người tìm ai? Cha mẹ tôi sống ở nơi này, hàng xóm láng giềng tất thảy đều quen biết hết.”

Cô ta vừa nói vừa cười, tay nắm chặt cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên: “Đúng lúc hôm nay A Nhiên cùng tôi trở về thăm mặt cha mẹ tôi, nên anh ấy cũng có thể giúp chúng ta cùng tìm kiếm đó.”

Hóa ra Tiêu Kỳ Nhiên đi cùng Tần Di Di đến thăm cha mẹ cô ta.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy Giang Nguyệt không nói lời nào, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô. Vài giây sau, anh cười lạnh:

Bình luận

Truyện đang đọc