TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 882

“Em đã đến khách sạn chưa?”

“Vừa đến, đang thử váy.” Giang Nguyệt nhìn vào gương, nhìn mình bên trong, giống như tán gẫu mà trả lời anh một câu.

Giọng điệu Của Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi: “Chọn váy nào? Cho tôi xem thử xem.”

Giọng điệu của anh quá quen thuộc, thản nhiên giống như cuộc trò chuyện của một cặp đôi bình thường, trái tim Giang Nguyệt lập tức thắt lại, mím môi đáp:

“Váy dài màu trắng rất bình thường, không có gì đặc biệt.”

“Em mặc cái gì cũng đều đặc biệt cả.” Ngữ khí của anh không nhanh không chậm, nhưng chỉ cần vài câu liền có thể đánh vào tim của Giang Nguyệt.

Cô có chút quẫn bách, cố ý trả lời một cách bướng bỉnh: “Tôi không thích những người đàn ông dẻo miệng dỗ dành, cảm thấy rất cợt nhã.”

Tiêu Kỳ Nhiên nghe ra được kiêu ngạo của cô, nhịn xuống ý cười, ho nhẹ vài tiếng, trịnh trọng nói: “Nhưng tôi chỉ là đang nói sự thật thôi.”

“Cái gì mà nói thật?”

“Sự thật chính là em bất kể ở hình dáng nào, mặc gì, thì ở trong lòng tôi đều là đặc biệt nhất.” Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất khổng lồ trong văn phòng, chỉnh lại quần áo, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.

Chỉ còn 5 tiếng nữa là đến giờ bay của anh.

Lúc này, Giang Nguyệt còn không biết chuyện gì sắp xảy ra.

Bởi vì ngại cầm điện thoại di động sẽ cản trở việc thử quần áo trong phòng không có ai khác ngoại trừ Tĩnh Nghi nên Giang Nguyệt dứt khoát mở loa ngoài.

“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn nhìn thấy em, được không?”

Giọng nam trầm thấp truyền tới, Tĩnh Nghi lập tức cúi đầu nghịch điện thoại, giả vờ như không nghe thấy gì.

Giang Nguyệt: …

Dù sao Tĩnh Nghi cũng là người một nhà!

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn mình trong gương, ba lần xác định mình không có gì khác thường, sau đó chụp một tấm ảnh gửi cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Lúc gửi qua, trong lòng cô còn có chút khẩn trương, như đang đánh trống.

Chiếc váy có màu trắng như trăng khiến làn da cô càng thêm trắng nõn không tì vết, rạng rỡ và trong trẻo hơn.

Đánh giá của phía bên kia rất trung thực: “Đẹp, nhưng hình như còn thiếu một thứ gì đó.”

Bởi vì là váy cúp ngực, phần cổ đến trước ngực không có vải che nên nhìn hơi trống trải.

“Em có mang theo chiếc vòng cổ tôi đưa không?” Giọng nói đầu bên kia điện thoại lại vang lên:

“Tôi nghĩ em có thể đeo thêm nó.”

Tĩnh Nghi ở một bên nghe được đối thoại của bọn họ, một bộ biểu tình “tâm đầu ý hợp”, xoay người đi tìm chiếc vòng cổ trong hộp trang sức.

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, còn muốn từ chối: “Không được, chiếc vòng cổ kia quá trân quý, tôi sợ bị mất.”

“Ý nghĩa sự tồn tại của đồ trang sức là được đeo quanh cổ để ngắm nhìn. Nếu chỉ để trong hộp thì chẳng khác gì một đống đá vỡ cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc