Chương 894
“Thích không?” Tiêu Kỳ Nhiên ghé sát vào tai cô hỏi.
“Thích.” Giang Nguyệt cũng nhẹ giọng trả lời Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng không nhìn anh, ánh mắt vẫn ở lại trên bầu trời đêm:
“Nhưng thời lượng quá ngắn ngủi.”
Tiếc nuối trong lời nói của cô rất rõ ràng, Tiêu Kỳ Nhiên không hiểu sao có chút căng thẳng: “Vẫn chưa đủ? Vậy tôi lại tìm người bắn pháo hoa thêm lần nữa, em chờ tôi…”
“Pháo hoa nhiều đến mấy rồi cũng sẽ tàn thôi.” Cô mím môi, một loại cảm giác mất mát dần dần thay thế sự vui vẻ ban nãy.
Giang Nguyệt nhớ lại màn pháo hoa năm mới, là vì Tần Di Di mà bắn. Cô còn nhớ rõ tài khoản blogger đã bị niêm phong từ rất lâu kia, bên trong tràn ngập sự tương tác giữa hai người bọn họ.
Những thứ đó cũng giống như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ nhưng cũng vụt tắt rất nhanh.
Còn cô thì sao?
Pháo hoa của cô sẽ kéo dài bao lâu? Sự yêu thích của Tiêu Kỳ Nhiên dành cho cô khi nào thì kết thúc?
Cô không biết!
Thật ra cô cũng từng nghĩ đến việc thuyết phục bản thân, đừng nghĩ đến những vấn đề này.
Không dễ gì Tiêu Kỳ Nhiên mới nguyện ý cúi đầu theo đuổi cô, tạo ra cho cô nhiều lãng mạn cùng tốt đẹp như vậy, cô hẳn là nên hưởng thụ chúng chứ không phải cố tình gây sự, suy nghĩ lung tung.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn sợ hãi, càng nhận được nhiều, cô càng lo lắng về việc bị mất.
Giang Nguyệt càng nghĩ càng khổ sở, cô chớp chớp mắt, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống:
“Tiêu Kỳ Nhiên, hôm nay tôi rất vui vẻ, không có gì vui vẻ hơn hôm nay.”
Tiêu Kỳ Nhiên Nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của cô rất kỳ quái: “Làm sao có thể? Chỉ cần em muốn, tôi có thể làm cho em mỗi ngày đều rất vui vẻ, so với hôm nay càng vui vẻ hơn.”
“Nhưng niềm vui sẽ kết thúc.” Cô cực kỳ cố chấp phản bác anh, thân thể bị chăn quấn lại vẫn rất lạnh, cô run rẩy:
“Cái gì rồi cũng sẽ kết thúc, cuối cùng lại trở về con số không thôi.”
Giang Nguyệt đang nói về số phận của mình, vừa nói, vừa rơi lệ.
Giang Nguyệt nghĩ, cô nhất định là người phụ nữ không thức thời nhất trên thế giới này. Rõ ràng hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên dụng tâm chuẩn bị bất ngờ cho mình như vậy, thế mà bản thân lại vô tâm mà thốt ra những lời làm tổn thương anh.
Nhưng Giang Nguyệt không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Cô luôn suy nghĩ theo hướng bi quan và tiêu cực, dẫn đến việc cô hoài nghi tất cả những gì tốt đẹp đến với mình:
“Cảm ơn anh, nhưng không cần phải chuẩn bị những điều này cho tôi. Tôi không xứng đáng.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô đầy ủy khuất, trong lòng chợt đau đớn: “Giang Nguyệt, em xứng đáng hơn bất cứ ai.”
Tại sao cô lại không xứng đáng? Cô xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp và lãng mạn trên thế giới này.
Nhìn ra cô đang run rẩy, Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp ôm cô vào trong lòng, hơi thở có chút dồn dập:
“Em xứng đáng, vĩnh viễn xứng đáng.”
Anh dùng sức ôm cô, giống như sợ cô biến mất.
“Đó là bởi vì bây giờ anh đang thích tôi.” Giang Nguyệt khịt mũi: “Khi tình cảm phai nhòa, anh sẽ thấy, tất cả đều là lãng phí thời gian và tiền bạc.”