TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 155

Nghe cô nói như vậy, Tống Du nhìn về phía cô.

“Nhưng mà Giang Nguyệt, chuyện tình cảm thì nên dự đoán rủi ro như thế nào đây?” Anh nhàn nhạt nhìn cô, bình tĩnh hỏi:

“Nếu yêu một người không nên yêu, có nên nói với đối phương không?”

Giang Nguyệt ngẩn ra.

Suy nghĩ hồi lâu, cô mới chậm rãi trả lời: “Nếu đã yêu một người không nên yêu, sự lựa chọn tốt nhất là im lặng.”

Cô mỉm cười: “Loại cảm xúc này là gánh nặng không cần thiết cho những người không thích mình, có thể đẩy đối phương xa hơn.”

Nghe vậy, Tống Du sờ sờ cằm.

“Câu trả lời của cô khiến tôi cảm thấy rất có thu hoạch đó.” Anh thu hồi tầm mắt, dùng đũa gõ gõ trên bàn, nhẹ giọng nói:

“Mau ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi.”

Chờ cơm nước xong xuôi, Tống Du chủ động đề nghị giúp rửa chén, Giang Nguyệt từ chối không được, đành phải ngồi một mình ở phòng khách ngẩn người, còn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.

Khi Tống Du đi ra, anh đưa cho Giang Nguyệt một cái túi. Bên trong, là chiếc khăn quàng cổ của cô trước đó.

“Hôm trước cô làm rơi ở văn phòng của tôi.”

Giang Nguyệt cúi đầu, lúc nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ kia, lập tức sửng sốt, sống mũi có chút chua xót.

Cô điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng nụ cười vẫn có vẻ hơi gượng gạo:

“Cám ơn anh. Tôi còn tưởng đã làm mất nó rồi.”

Nhận ra Giang Nguyệt rất coi trọng chiếc khăn quàng cổ này, Tống Du nhíu mày:

“Xem ra nó rất quan trọng với cô nhỉ.”

“Đây là quà sinh nhật mẹ tôi tặng tôi.” Giang Nguyệt cúi xuống, nhẹ nhàng nói.

Lúc nói những lời này, một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Cái khăn quàng cổ này rõ ràng không phải là thương hiệu xa xỉ gì, kiểu dáng cũng rất bình thường, nhưng lại là cái quan trọng nhất trong tủ quần áo của Giang Nguyệt.

Nếu không phải ngày đó ra ngoài vội vàng, cô cũng sẽ không bất cẩn lấy nhầm chiếc khăn quàng cổ này ra ngoài, suýt chút nữa đã làm mất nó.

Giang Nguyệt trân trọng món quà này đến mức không muốn đeo nó.

Mặc dù Chu Ninh Vân đã gả cho người khác, hiếm khi liên lạc với Giang Nguyệt để tránh bị nghi ngờ. Nhưng cô vẫn luôn tin tưởng, mẹ cô vẫn rất yêu cô.

Nếu không yêu cô, làm sao bà có thể nhớ ngày sinh nhật của cô? Còn đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật cho cô?

Nếu như không yêu cô, làm sao có thể tặng khăn quàng cổ cho cô, ý bảo cô phải chú ý bảo vệ sức khỏe nhiều hơn?

Nếu như không yêu cô, sao có thể nói là vì lợi ích của cô và em trai, nhẫn nhục gả vào nhà người khác, chỉ vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô?

Bình luận

Truyện đang đọc