Chương 234
Giang Nguyệt: …
Cô ngủ trên chiếc giường này ba, bốn năm rồi, đương nhiên không phải là vì không quen.
Chỉ là, cô để ý đến việc phải ngủ chung giường với Tiêu Kỳ Nhiên mà thôi.
Thấy Giang Nguyệt vẫn im lặng, Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mày, thần sắc không thay đổi: “Sợ cái gì? Sợ tôi ăn thịt cô à?”
Biểu cảm của Giang Nguyệt vẫn như cũ, thản nhiên đáp: “Anh đoán đúng rồi đấy!”
Tiêu Kỳ Nhiên: …
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cái, có chút lười biếng cùng mệt mỏi: “Tối nay tôi không có tâm trạng. Mấy hạng mục mới của Giang San tháng sau sẽ khởi động. Ngày mai còn phải trở về Tiêu gia. Tôi rất bận rộn, không có tâm tình nghĩ đến mấy thứ đó đâu.”
Lưng của Giang Nguyệt vẫn thẳng tắp, toàn thân căng thẳng, hiển nhiên không tin lời hắn nói.
Thấy bộ dáng cố chấp của cô, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô vài giây, hừ nhẹ một tiếng:
“Tối nay tôi sẽ không chạm vào cô. Được chưa?”
Giang Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, chớp chớp mắt mấy cái, cố chấp nói: “Anh thề đi.”
Thề?
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy hôm nay Giang Nguyệt có chút ấu trĩ lạ thường.
Ngây thơ, nhưng đáng yêu.
Không biết có phải bởi vì ánh mắt bất lực kia đả động hay không, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại phá lệ dung túng cho Giang Nguyệt, chiều theo trò ấu trĩ của cô.
Ánh mắt anh hẹp dài, đen như mực, trong ánh mắt có chút cưng chiều, giọng điệu vô cùng kiên nhẫn: “Cô muốn nghe tôi thề cái gì?”
Khóe môi Giang Nguyệt nhếch lên, ánh mắt có chút ranh mãnh, vẻ cô đơn vừa rồi bị quét sạch:
“Nếu anh nuốt lời, sau này anh cũng không thể ‘cứng’ được nữa.”
Nhìn thấy cô nàng cười nhe răng nanh giống như quỷ nhỏ cổ quái,
Nhìn tiểu ác ma nàng lộ ra răng nanh, bộ dáng cổ linh tinh quái, trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Hiếm khi thấy Giang Nguyệt thể hiện cảm xúc của mình một cách chân thật như vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên đầu tiên cười nhạt một cái, sau đó giọng nói trầm đi, bước đến gần sát Giang Nguyệt, cố ý biểu đạt thâm ý, thanh âm khàn khàn:
“Đó cũng là tổn thất của cô mà thôi.”
Nhìn gương mặt đột nhiên tới gần của anh, vẻ mặt vui vẻ của Giang Nguyệt cứng đờ trong chốc lát, tim đập thình thịch.
Đối mặt với khuôn mặt mê hoặc này, cô thường khó có thể kiểm soát bản thân.
“Liên… Liên quan gì đến tôi.” Giọng của cô nhỏ xuống, vành tai lại rất thành thật mà chuyển sang màu đỏ anh đào.
Từ vị trí của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đến, góc nghiêng của cô cực kỳ hoàn hảo, vành tai cùng một phần nhỏ làn da dưới hàm cũng từng chút từng chút hiện ra màu hồng thẹn thùng.
Mềm mại đáng yêu.
Tiêu Kỳ Nhiên gần như mất đi khống chế mà cúi xuống hôn lên mặt cô.
Thế nhưng Giang Nguyệt đã ngay lập tức né tránh, khiến anh hôn vào khoảng không.