TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 514

“Tôi hiểu rồi.”

Kế tiếp, Giang Nguyệt nhắm mắt lại, bắt đầu làm theo chỉ dẫn của bác sĩ Chu, tâm tình thả lỏng từng chút từng chút, tim đập dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Trong quá trình này, cảm giác tội lỗi và hối hận tích tụ trong lòng cô từng chút một lộ ra, một lần nữa tái hiện trước mắt cô.

Từ mấy năm trước, khi Giang Nguyệt còn đang học đại học, ngoài những thời gian tham gia các lớp học vào ban ngày, cô còn nhận thêm công việc bán thời gian là dạy kèm cho một đứa trẻ ở một gia đình giàu có.

Thỉnh thoảng khi không có lớp học, cô cũng sẽ chạy đến cổng trường để giúp phát tờ rơi hoặc chạy đến trung tâm mua sắm để bán sữa khuyến mãi.

Thậm chí có thể nói Giang Nguyệt đã tự bỏ tiền học đại học, hơn ai hết cô hiểu rõ tầm quan trọng của đồng tiền.

Đó là một đêm không thể bình thường hơn.

Và đêm hôm đó, khi Giang Nguyệt đang giúp đứa trẻ làm bài tập về nhà, điện thoại di động đặt trên bàn rung lên liên hồi.

Trong lần rung thứ ba, đôi mắt không hài lòng của mẹ đứa trẻ khiến Giang Nguyệt sợ hãi.

Cô sợ mất đi công việc làm thêm ổn định này nên đã trực tiếp tắt điện thoại.

Chờ đến giờ kết thúc dạy kèm cho đứa nhỏ xong, sau khi xin lỗi mẹ của đứa trẻ, Giang Nguyệt mới vội vàng ra khỏi biệt thự.

Khi Giang Nguyệt chạy về đến nhà, những gì cô nhìn thấy là một đống hỗn độn, đồ đạc vương vãi khắp nơi, khuôn mặt của cha cô bê bết máu, dường như ông đã bị đánh.

Ông nằm nghiêng trên vũng máu hỗn độn, hai mắt vẫn mở to kinh hãi, khóe miệng dính vết máu đã khô, giống như đã chết.

Cảnh tượng như vậy giống như một cơn ác mộng trong vô số đêm, ám ảnh Giang Nguyệt không ngừng, khiến cô đau đớn và hối hận.

Đặc biệt là đêm hôm đó, mẹ và em trai xông ra, túm cổ áo Giang Nguyệt miệng không ngừng hỏi tại sao cô không nghe điện thoại, tại sao người bị đánh chết không phải là cô?

Những hình ảnh này xuất hiện trong vô số đêm, làm cho Giang Nguyệt thức dậy với nỗi đau trong cơn ác mộng.

Giang Nguyệt cũng đã tự hỏi mình vô số lần, tại sao người chết không phải là cô?

Nếu lúc đó cộ nhận cuộc điện thoại kia, kịp thời chạy về nhà báo cảnh sát, hoặc là mang theo cha chạy trốn, liệu kết quả có khác rồi không?

Cha cô sẽ không bị đánh đến chết, mẹ cũng không cần phải tái hôn, em trai cũng sẽ không trở thành con bạc không học không nghề như bây giờ, còn bị chính tay cô tống vào tù.

Trong tiềm thức, Giang Nguyệt luôn cảm thấy mình có tội.

Đó là lỗi của chính cô, đã phá hủy toàn bộ gia đình này!

Chu Thành thấy cảm xúc Giang Nguyệt không đúng, lập tức ôn nhu an ủi cô. Nhưng hiển nhiên cảm xúc Giang Nguyệt đã cảm xúc đạt đến đỉnh điểm, cô không ngừng lấy tay đè hốc mắt, cố gắng kiềm chế, trong đầu đã loạn thành một đoàn.

“Bác sĩ Chu, tôi thường cảm thấy… nếu như không có tôi, bọn họ có lẽ sẽ sống hạnh phúc hơn…”

Bình luận

Truyện đang đọc