Chương 343
Đôi mắt cô thuần khiết và yếu ớt, giống như một con nai con không biết gì về thế giới bên ngoài, nhìn chằm chằm vào anh.
“Phải chờ lâu như vậy?”
Trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên thể hiện sự thiếu kiên nhẫn.
Giang Nguyệt sửng sốt, cúi đầu thấp giọng nói: “Tôi cũng không muốn phải lâu như vậy, nhưng công chúng cần thời gian tiêu hóa, tôi cũng cần giữ vững hình tượng.”
Nếu không phải Tiêu Kỳ Nhiên nói hai lời, cô làm sao phải tốn nhiều công sức như vậy để giữ lấy thanh danh của mình.
Trong lòng Giang Nguyệt oán trách anh nhưng không dám nói ra.
“Vì vậy, trong hai tháng tới cô vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ yêu đương với Trần Tư Tề.”
Lời nói này của anh trầm xuống, hô hấp dần trở nên nặng nề, bóng tối trong mắt càng thêm sâu, anh bước tới ôm ngang cô: “Giang Nguyệt, tôi không cho phép.”
Cô không được phép yêu những người đàn ông khác.
Ngay cả khi chỉ là giả, cũng không được phép.
Đột nhiên lơ lửng giữa không trung, trái tim Giang Nguyệt thắt lại, theo bản năng mở miệng phản bác: “Không phải anh cố ý sao…”
Cô chưa kịp nói xong thì khuôn mặt người đàn ông đã tiến đến, muốn hôn lên môi cô.
Giang Nguyệt trốn không thoát, trong lòng có dự cảm không ổn, một bên dùng sức đẩy Tiêu Kỳ Nhiên, muốn chạy trốn: “Tiêu Tổng, ở đây không an toàn, sẽ có paparazzi…”
“Không sao.” Tiêu Kỳ Nhiên kéo cà vạt, sự ghen tuông cùng cáu kỉnh đã cuốn sạch hết lý trí của anh.
Lũ paparazzi chiết tiệt, scandal chết tiệt, mẹ kiếp lũ vô liêm sỉ!
“Không phải cô đã nói rồi sao, cho dù có scandal thì cũng nhất định phải có scandal với tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày nghiêm túc, giọng nói trầm thấp khàn khàn, cúi người hôn lên khóe môi Giang Nguyệt.
“Để mặc cho bọn họ chụp đi.”
Giang Nguyệt giơ tay muốn che mặt anh, nhưng anh không thèm để ý, hôn lên lòng bàn tay cô.
Lòng bàn tay nóng lên khiến Giang Nguyệt ngứa ngáy, không nhịn được cười ra tiếng, tiếng cười giòn tan khiến người đàn ông rất vui vẻ.
“Trở về rồi chúng ta lại nói chuyện, được không?” Giang Nguyệt nhắm chặt mi, giọng nói gần như khẩn cầu.
Cô không muốn cô vừa tung tin ‘vừa hẹn hò lãng mạn với Trần Tư Tề’, giây sau đã có nụ hôn nồng cháy với Tiêu Kỳ Nhiên trong ngõ hẹp.
Nếu như vậy, Giang Nguyệt thực sự không thể rửa sạch vết nhơ này.
“Được, trở về rồi nói sau.”
Tiêu Kỳ Nhiên ôm lấy Giang Nguyệt bước vội về phía chiếc xe.
Hai bàn tay của Giang Nguyệt cũng quấn quanh người Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng mà e ấp trong ngực của hắn, đốc thúc hắn đi nhanh lên một chút.
Cô không muốn bị chụp lại, quá nguy hiểm.