TIÊU TỔNG, XIN THA CHO TÔI

Chương 589

Náo loạn thì náo loạn, mắng thì mắng, nhưng người thừa kế mà Tiêu gia bồi dưỡng ra cũng chỉ có một mình hắn.

Vì vậy, cho nên những chuyện này chỉ là lừa gạt người bên ngoài thì không sao, nếu thật sự muốn hắn buông bỏ tất cả cũng không phải chuyện có thể làm được.

Ngay cả khi hắn đã lui về hậu trường thì hắn cũng không hề thoải mái hơn trước.

Mỏ trang sức dưới trướng Tiêu gia còn đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên định ra kế hoạch khai thác mới, nhà máy bên kia cũng đang chờ anh duyệt qua phương án.

Khác với lúc trước nhiều nhất chính là không ở trước mặt người khác hiển quý, nhưng ở phía sau lưng vẫn chịu tội như cũ.

Hiện tại còn phải chịu tội của Giang Nguyệt.

Đúng thật là tự tạo nghiệt!

Tiểu Diệp tìm được khách sạn thích hợp, vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, thế nhưng điện thoại di động lại gọi nửa ngày cũng không có ai nghe máy, vì vậy cô đành gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên.

“Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt có ở đấy không ạ? Em đã tìm được khách sạn mới rồi, địa chỉ là…”

“Cô tự ở.” Hắn nói ngắn gọn: “Báo chi phí đặt phòng cho Tiết An, tối nay cô một mình ở bên đó ngủ một giấc ngon đi.”

Tiểu Diệp lại không phải đứa ngốc, lập tức hiểu được ý hắn: “Tiêu tổng là tốt nhất, làm phiền Tiêu tổng tám giờ sáng mai gọi chị Giang Nguyệt thức dậy, đoàn phim bắt đầu quay phim lúc chín giờ.”

“Biết rồi.”

Chờ sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên mới không nhanh không chậm, thông thả trở về, nhưng người trên sô pha đã tỉnh giấc, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh.

“Tiểu Diệp đã trở về chưa?” Bởi vì cô vừa mới tỉnh dậy, trong giọng nói vẫn còn chút khàn khàn quyến rũ: “Tôi nên đi rồi.”

Kết quả là, vừa đứng dậy cả người Giang Nguyệt liền đứng không vững, lảo đảo vụng về ngã ngồi lại sô pha.

Tiêu Kỳ Nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy cô vừa ngây thơ vừa đáng yêu, vì thế hỏi:

“Ngủ đủ rồi sao?”

Giang Nguyệt cử động vài cái ở vai và cổ, chỉ gật đầu nói: “Cám ơn Tiêu tổng đã cho tôi nghỉ ngơi ở chỗ này, tôi xin phép đi trước.”

“Nói chuyện xa lạ như vậy?” Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mặt không chút biến sắc nói dối:

“Tiểu Diệp không tìm được phòng thích hợp, tối nay cô không có chỗ nào để ở.”

Giang Nguyệt hiển nhiên không tin, nhất định phải gọi điện thoại cho Tiểu Diệp, kết quả phát hiện điện thoại di động không có ở trên người, liền muốn đi ra ngoài hành lang khi nãy tìm.

“Cô không tin tôi?” Bước chân của Giang Nguyệt đi đến trước cửa phòng, giọng nói của người đàn ông phía sau sâu thẳm, ánh mắt của anh ta tối sầm lại:

“Đối với cô, tôi không đến mức phải lừa gạt.”

Giang Nguyệt trả lời qua loa: “Tôi không nói anh lừa tôi, là tôi có việc muốn tìm Tiểu Diệp.”

Trong lúc nói chuyện, cô đã đến trước cửa phòng.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô quyết tâm muốn rời đi, ánh mắt bất chợt âm trầm, bước nhanh đến chỗ của Giang Nguyệt giữ chặt vai của cô lại, ép cô phải đứng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc