Lý chính cúi đầu nhìn tảng đá trên mặt đất.
Trình Loan Loan cũng có thể hiểu, dân đen ở thời cổ đại đứng trước mặt quan lại giống như một con kiến, đến cái rắm cũng không dám thả.
Nhìn xem phụ nhân nông phụ ở thôn Đại Hà này đi, ngày thường đều là những người thích xem náo nhiệt, bây giờ Huyện lệnh đại nhân tới, cả đám người hoặc là cong lưng trốn dưới ruộng lúa, hoặc là đóng chặt cửa không ra. Trong mắt bọn họ, Huyện lệnh đại nhân giống như một con hổ biết ăn thịt người.
Trình Loan Loan chỉ có thể thay lý chính mở miệng: "Lão nhị nhà dân phụ là một tiểu tử lỗ mãng, mỗi ngày đều đi lên núi nên rất quen thuộc với núi Đại Đông, đối với hắn việc tìm nguồn nước cũng không phải là chuyện gì khó. Nhưng núi ở các thôn bên cạnh thì lão nhị chưa từng đi qua, muốn tìm được nguồn nước sợ là sẽ tốn không ít công phu, đi một vòng tìm một chút là qua một ngày, nếu một ngày tìm không thấy thì hôm sau phải đi tiếp. Trong nhà còn nhiều ruộng như vậy, làm sao làm được?"
Có Trình Loan Loan nhắc tới chuyện này, lá gan của lý chính cũng lớn hơn một chút, kẻ xướng người họa nói: "Này cũng không có việc gì, nương Đại Sơn tìm nhờ người trong thôn giúp đỡ lo liệu việc ruộng đồng là được rồi."
Trình Loan Loan thở dài: "Nhờ người khác làm một ngày thì không thể không trả tiền công cho họ, nhà của chúng ta nghèo đến nỗi hai bàn tay trắng, một văn tiền cũng không lấy ra được."
Hai tay Huyện lệnh chắp sau lưng: "Nếu tiểu tử nhà ngươi thật sự có thể tìm ra nguồn nước khác, đây là công lao to lớn, bản quan nhất định sẽ khen ngợi một phen."
Trình Loan Loan yên lặng oán thầm, mở miệng khen ngợi vài câu cũng không đau không ngứa.
Nàng ngừng một chút rồi nói: "Từ việc phát hiện ra nguồn nước tới việc đào mương dẫn nước vào ruộng, chuyện này không phải là chuyện mà một người có thể giải quyết, ít nhất thôn Đại Hà phải phái ra bốn, năm người đi hỗ trợ. Bây giờ đang đúng ngày mùa vụ, nhà ai mà không có một đống việc nông cần phải làm cơ chứ? Phải lo liệu việc trong nhà, liệu còn ai có thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ thôn khác tìm nguồn nước đây? Nếu như không thể tìm thấy nước ở thôn khác, mà ruộng lúa nhà mình cũng không có ai làm, cỏ dại mọc lên càng nhiều, đến lúc đó thu hoạch mỗi mẫu đất cũng sẽ ít hơn so với những nhà khác."
Viên sư gia lại tức giận: "Huyện lệnh đại nhân đã ra lệnh, ai dám làm việc chậm trễ!"
Trình Loan Loan không sợ hãi: "Dân phụ chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, cách ngày thu hoạch vụ mùa thu không còn xa, ai nguyện ý bỏ việc nhà mình mà đi giúp việc cho nhà người khác?
Huyện lệnh đại nhân, dân phụ cũng từng là một người sống trong một đại gia đình, lúc còn chưa phân gia, những chuyện như đục nước béo cò, có thể lười biếng liền lười biếng rất nhiều, chỉ khi có lợi ích thật lớn xuất hiện trước mắt, không cần bất cứ người nào thúc giục, trong một đêm dân phụ có thể phân phó tất cả mọi chuyện thật tốt. Huyện lệnh đại nhân, Ngài cảm thấy lời của dân phụ có phải có chút đạo lý hay không?"
Lý chính sợ đến mức mồ hôi đổ đầy đầu, lá gan của nương Đại Sơn cũng quá lớn rồi, sao có thể dám nói những chuyện này trước mặt Huyện lệnh đại nhân chứ?
Không thấy Viên sư gia sắp tức chết rồi sao, lỡ như Huyện lệnh đại nhân tức giận, bọn họ đều phải chịu trừng phạt.
Đây là lần đầu tiên Huyện lệnh đại nhân gặp một dân chúng bình thường dám đứng trước mặt hắn mà nói ra một hơi dài như vậy, không giống với những lời khen, lời nịnh bợ bình thường, lời này còn có thâm ý, vậy mà hắn lại cảm thấy rất có đạo lý.
Nếu hắn ban lệnh xuống, người trong thôn quả thật không thể không làm theo, nhưng sẽ không có khả năng cam tâm tình nguyện làm việc.
Chuyện tâm làm việc cùng với việc làm cho có lệ, kết quả hoàn toàn không giống nhau.
Lần đại hạn này, tất cả các trấn các thôn xóm ở xung quanh đều bị khô hạn, chỉ có trấn Bình An bọn họ phát hiện ra nguồn nước, đây chính là một thời cơ tốt để lập chiến tích.
Nếu có thể đạt được chiến tích này, được gặp mặt Tri phủ đại nhân, trong kỳ khảo hạch vài năm nữa, có lẽ hắn sẽ được thăng chức.
Trong nháy mắt sư gia đã hiểu ý tứ của Huyện lệnh đại nhân, mở miệng nói: "Những người trong thôn Đại Hà hỗ trợ tìm nguồn nước và đào mương, mỗi ngày được thưởng một trăm văn tiền."