XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Mọi người chuẩn bị kế hoạch xây chợ 1 Xe ngựa dừng trước cửa nhà. Ba đứa nhỏ bước ra từ trong xe. Triệu Tứ Đản tung tăng, Triệu Thiết Trụ phấn khởi, Ngu Chiêm hơi trầm mặc. "Sao rồi?" Lý chính vội vã hỏi: "Thiết Trụ, tiểu tử này cháu đừng có cười ngây ngô nữa, nhanh nói xem tình hình thế nào rồi?" "A gia, cuộc thi rất đơn giản." Triệu Thiết Trụ bày ra tư thế đàng hoàng rồi nói tiếp: "Đề thứ nhất chính là kiểm tra những nội dung đã học thuộc lòng trước kia. Trình biểu ca và Ngu phu tử đều đã dạy, cháu viết một lát là xong. Tuy nói đề thi tiếp theo hơi khó nhưng không thành vấn đề với cháu, nhất định có thể vào vòng tiếp theo." Lý chính cười toe toét: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cuối cùng nhà bọn họ cũng có thể sinh ra một người có học thức, đây là phước phần tổ tiên ban cho, phải trở về thắp một nén nhang cho tổ tiên mới được. "Không thể vui mừng quá sớm." Giọng nói của Trình Chiêu hờ hững vang lên: "Huyện thí tổng cộng có bốn vòng, vòng đầu tiên là để loại bỏ những người kém cỏi nhất. Các đệ là những người xuất sắc nhất của thôn Đại Hà, đương nhiên sẽ cảm thấy không khó.Vòng thứ hai là chiêu phúc, vòng thứ ba là tái phúc, vòng thứ tư là trường liên phúc, kinh văn, thơ từ ca phú, kinh văn, văn xuôi.... Đối với các đệ, những thứ này không hề đơn giản. Cho nên không thể phớt lờ việc nghiên cứu học vấn, bất cứ lúc nào cũng đều phải nghiêm túc." Triệu Thiết Trụ đứng thẳng, lập tức gật đầu: "Trình biểu ca, đệ biết rồi." Triệu Tứ Đản cũng không cười nữa, quả thật hắn quá đắc ý vênh váo, mới thi xong một vòng đã nghĩ mình sẽ thành công, làm sao biết được đây mới là cửa đầu tiên trên con đường thi cử, cũng là vòng thi đơn giản nhất, dễ dàng nhất. "Được rồi, tất cả vào nhà ăn cơm đi." Trình Loan Loan gọi: "Lý chính thúc cũng ở lại đi, vừa lúc nói chuyện xây dựng trong thôn." Lý chính đã suy nghĩ chuyện này nhiều ngày, vừa nghe lời này liền ở lại. Trong nhà Trình Loan Loan nhiều người, riêng người nhà đã mười mấy người, còn có Khổng tú nương, người cả nhà Ngu phu tử, Hạ Tiêu, thêm lý chính và Thiết Trụ nữa.... Trong phòng ăn đặt hai chiếc bàn lớn, miễn cưỡng cũng ngồi đủ. Lúc đầu trò chuyện về việc thi cử, nhưng ba đứa nhỏ đều tỏ vẻ trong lòng đã có tính toán nên cũng không có gì để nói tiếp nữa. Đề tài lại chuyển tới chuyện xây dựng trong thôn. "Ta đã nói chuyện với Ngô đại nhân mấy lần, ý của Ngô đại nhân là chờ sau khi xây xong phòng làm việc của quan phủ và chỗ nghỉ ngơi của quan sai rồi sẽ sửa đường, thuận tiện cho việc vận chuyển công cụ vào, cũng thuận tiện vận chuyển than đá ra ngoài." Lý chính mở miệng nói: "Sau khi sửa đường, phải tu sửa tường bao bên cạnh núi than đá, đề phòng có người trộm than.... Nhóm công nhân đầu tiên phải tuyển khoảng hai trăm người, chờ sau khi xây xong nền móng rồi lại tiếp tục tuyển thêm bốn trăm công nhân nữa đến khai thác vận chuyển than." Lần này phải tăng nhanh tiến độ khai thác núi than đá, Ngô đại nhân kéo dài thời gian làm việc, tăng thêm tiền công, một ngày bốn mươi văn, không ít người ở thôn Đại Hà đều đăng ký. Người của thôn Trình gia, thôn Hoa Quế, Vương gia Đôn... ngay cả một số công nhân khuân vác của trấn trên cũng đều động lòng. Nhiều ngày nay dưới chân núi than đá đều không ngừng có người ngoài thôn đến báo tên đăng ký. "Bọn họ một ngày kiếm bốn mươi văn tiền, một tháng chính là hơn một lượng bạc, đối với dân làng tuyệt đối là một khoản thu nhập lớn. Lúc tiêu tiền, bọn họ cũng sẽ không keo kiệt như trước kia nữa." Trình Loan Loan mở miệng nói: "Xây một khu chợ ở chỗ này, hai dãy nhà đối diện, xây hai tầng, có thể cho người trong thôn tự sử dụng hoặc cũng có thể cho thuê." "Chờ một chút." Lý chính nhịn không được ngắt lời: "Xây hai tầng thì nhất định phải xây bằng ngói xanh, chi phí rất cao, lỡ như không ai đến mua đồ thì phải làm sao?" Thẩm Chính cười khẽ một tiếng: "Có núi than đá này, sau này khi than đá được khai thác, mỗi ngày đều sẽ có thương nhân ra ra vào vào. Bọn họ vào thôn dù sao cũng phải uống trà ăn cơm, đây là một khoản thu. Lỡ như say xe mệt nhọc, thế nào cũng muốn nghỉ ngơi một đêm, đây cũng là một khoản có thể kiếm tiền. Còn có, phường xà bông trong nhà thẩm mỗi ngày cũng có khách thương ra vào, trước đây cháu còn nghe thấy một khách thương oán giận, đi đường xa đến nhưng muốn nghỉ ngơi ở trên đường một chút cũng không có chỗ nghỉ, phòng ở trong thôn có thể chứa được bao nhiêu người chứ?"Triệu Nhị Cẩu gật đầu: "Có vài người muốn mua một vài thứ đồ hay ho gì đó về, thôn của chúng ta cũng có thể bày ra bán, ít nhiều gì cũng có thể kiếm chút tiền." Triệu Thiết Trụ chống cằm nói: "Vậy sau này, thôn Đại Hà chúng ta chẳng phải sẽ giống như ở huyện Bình An, muốn mua gì cũng đều có thể mua được."

Bình luận

Truyện đang đọc