"Cũng chưa hẳn." Trình Chiêu chậm rãi mở miệng: "Thiên tai liên tiếp xảy ra chỉ là một điểm khởi đầu thôi, kỳ thật đã sớm có manh nha từ trước đó rồi. Ta nghe nói ở phương nam đất đai màu mỡ, có một số huyện nha thu thuế tới một phần ba. Nông phu làm việc cả năm chỉ trông chờ vào ngày thu hoạch, thu như vậy trong nhà đã chết đói rồi. Cho dù không có thiên tai thì những người này sẽ biến thành lưu dân, sưu cao thuế nặng, ác quan hoành hành, phú thân thâu tóm đất đai, những thứ này cũng là nguyên nhân sinh ra lưu dân."
Vẫn là Thẩm huyện lệnh tốt, chỉ cần chúng ta nộp lên một phần mười lăm là được rồi."
Thẩm Chính đắc ý nói: "Cha ta đương nhiên là tốt nhất!"
Triệu Nhị Cẩu mở miệng: "Trấn Bạch Vân bên kia thuế rất nặng, nghe nói phải nộp sáu phần mười, một trăm cân lương thực chỉ có thể còn lại bốn mươi cân."
"Cho dù thu hoạch xong vẫn có thể chết đói, vậy còn trồng cái gì nữa?" Triệu Tam Ngưu phun ra một ngụm nước bọt: "Vậy còn không bằng đi trấn làm lao động tay chân, tốt xấu gì cũng có thể cầm lại được một vài đồng trên tay."
Trình Chiêu ngước mắt nói: "Trấn áp cùng cứu tế lưu dân thực sự rất khó chân chính áp dụng.
Trấn áp thì dễ bức bách lưu dân khởi nghĩa tạo phản, mà cứu tế, lương thực và bạc phát xuống qua từng tầng từng tầng, cho dù là mười vạn lượng cũng chỉ như bông tuyết bay, đến tận tay tầng quan viên cuối cùng khả năng chỉ còn lại một trăm lượng, biến cố ở giữa quá lớn. Ngoại trừ hai cách này, ta cho rằng, có thể sắp xếp làm nhân công địa phương, ví như xây tường thành..."
"Còn có đào kênh mương nữa." Triệu Tứ Đản tiếp lời: "Nếu như mỗi thôn đều sửa sang kênh mương trước, sau này nếu xảy ra hạn hán cũng không cần sợ, nếu đột nhiên có mưa to gây lũ lụt, kênh mương cũng có thể dẫn nước ruộng ra ngoài, nương, con nói đúng không?"
Trình Loan Loan xoa đầu hắn: "Tứ Đản của chúng ta thật thông minh."
Thẩm Chính không chịu thua kém nói: "Triều đình cũng có thể thừa dịp này chiêu binh, lưu dân sau khi đầu quân rồi thì sẽ không đầu nhập vào quân tạo phản nữa, có thể ổn định triều chính cùng chiến cuộc tiền tuyến..."
Người trong nhà, mỗi người đều có ý kiến riêng.
1
Ngay cả Triệu Đại Sơn ít nói cũng sẽ đưa ra một ít ý kiến của mình.
Sắc trời càng ngày càng tối, Trình Loan Loan tuyên bố hôm nay dừng lại ở đây, tất cả mọi người rửa mặt đi ngủ.
Buổi tối lúc ngủ, Thẩm Chính mơ thấy mình thế mà lại biến thành một lưu dân, vì một cái bánh bao đen mà đánh nhau với người khác. Cũng may sức chiến đấu của hắn không tệ, thành công đoạt được bánh bao đen. Hắn cúi đầu gặm bánh bao, lại cảm giác bánh bao có mùi hôi thối, giống như là bị thiu... Sau đó, hắn nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
"Thiếu gia, ngài cắn chân ta làm gì?"
A Phúc hết sức ủy khuất mở miệng, cũng không dám rút chân mình ra.
Thẩm Chính mở mắt ra nhìn, hắn thế mà lại ôm chân A Phúc vào trong ngực, hai tay cầm chân A Phúc nhét vào miệng.
"Phi phi phi!"
Hắn nổi giận, từ dưới đất bò dậy.
"Tối nay ngươi lăn ra ngoài ngủ đi."
A Phúc cũng không có ý kiến gì, dù sao bất kể là ngủ trong phòng hay là ngủ bên ngoài thì đều là ngả ra đất mà ngủ, không có gì khác biệt quá lớn.
Trong sân truyền đến mùi cháo thơm nức mũi, A Phúc lần theo mùi thơm đi đến phòng bếp: "Đại thẩm, để ta giúp ngài trông lửa."
Trình Loan Loan đang nấu cháo gạo, trong nhà đã có gạo mới rồi nên đương nhiên không cần phải chịu khổ đi ăn bột ngô với bột kiều mạch nữa, gạo trắng rất ngon, nấu thành cháo loãng ăn kèm với dưa muối là có một bữa ngon lành rồi.
Dưa muối là của Triệu lão thái thái đưa tới. Vốn lão thái thái giữ dưa muối lại là để dự phòng cho một năm mất mùa, nhưng bây giờ trong ruộng cũng coi như là thu hoạch được kha khá, số dưa muối này được lão thái thái đưa tới đây một nửa. Trình Loan Loan rất thích ăn những thứ này, tất cả đều lưu lại.
Người một nhà vừa ngồi xuống bàn ăn, ngoài cổng liền truyền đến tiếng bánh xe.
Thẩm Chính là người đầu tiên lao ra, hắn nhìn thấy xe ngựa của Tiền gia, trên xe có một mã phu, hai gã sai vặt, ba người hợp lực đem một cái trục lăn bằng đá màu xám trắng đẩy xuống, bùn đất trên mặt đất lập tức bị đập ra một cái hố to.