XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Chân trời nổi lên ánh bình minh, ánh mặt trời chiếu sáng chói lọi.

Cháo sôi ùng ục, tràn ra từ chỗ hỏng của cái nồi rách, mùi thơm của gạo kê lan tỏa.

Triệu Tứ Đản chảy nước miếng, cố gắng nuốt vào, sau đó lại không biết cố gắng mà chảy ra.

Trình Loan Loan muốn lấy thứ gì đó lau nước miếng cho đứa nhỏ này nhưng lại phát hiện trong nhà không có cái khăn lông nào có thể lau miệng, dùng quần áo của mình lau ư, quái dơ, dùng tay lau ư, nàng không hy sinh được lớn như vậy...... Thôi, coi như không thấy đi.

Chỉ chốc lát sau, sáu chén cháo gạo kê ra nồi, trong nồi rách còn dư lại hơn phân nửa, ăn xong rồi có thể tiếp tục ăn thêm.

Cả nhà uống cháo hồng hộc xong rồi, thỏa mãn ngồi ở trên ghế thở dài.

Nếu đây là mơ thì hy vọng giấc mơ này cứ tiếp tục, bọn họ tình nguyện ở trong mơ vĩnh viễn không tỉnh lại.

"Ăn no rồi thì chuẩn bị làm việc đi." Trình Loan Loan lên tiếng, "Đại Sơn, ngươi ra ruộng đi xem tình huống, Nhị Cẩu đi gánh nước, hôm nay gánh thêm hai thùng trở về, trời nóng cũng nên tắm rửa một cái. Tam Ngưu, ngươi đi đốn củi."

Triệu Tứ Đản ợ một hơi: "Nương, con làm gì ạ?"

"Tứ Đản và Tuệ Nương cùng ta lên núi." Trình Loan Loan đứng lên, "Chỉ ăn món chính không thể được, phải tìm chút đồ ăn gì đó về ăn cùng."

Ngô Tuệ Nương có chút kinh ngạc.

Từ sau khi nàng ấy vào cử, mẹ chồng chưa từng làm việc, mấy chuyện lên núi đào rau dại là nhiệm vụ của nàng ấy cùng Tứ Đản.

Nàng ấy hơi hé môi, nhưng vẫn đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Lỡ như mẹ chồng là muốn đi giám sát nàng ấy làm việc thì sao, nàng ấy không cho mẹ chồng đi theo cứ như là muốn lười biếng vậy.

Một nhà sáu người cùng nhau ra cửa, chia ra mấy đường.

Lúc này thái dương đã chậm rãi dâng lên, khắp nơi trong thôn người làm việc càng ngày càng nhiều.

Trình Loan Loan nhìn thấy rất nhiều người đứng ở trên bờ ruộng, nhìn ruộng than thở, thậm chí còn có người quỳ xuống bờ ruộng cầu mưa.

Nàng đã học qua địa lý, vừa thấy sắc trời liền biết, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể có mưa, hoa màu trong đất sợ là phải......

Một đường đi lên núi, ven đường trong rừng cây rau dại đều bị đào sạch sẽ, rất nhiều phụ nhân mang theo hài tử chỉ có thể đi vào sâu bên trong.

【 Ting! Phát hiện rau diếp đắng thiên nhiên không ô nhiễm! 】

Trên đường này nhiều nhất chính là rau diếp đắng, sức sống ngoan cường, trong rừng cây khắp nơi đều có.

【Ting! Phát hiện nấm ma lật thiên nhiên hoang dại! 】

【 Ting! Phát hiện nấm gan bò đen thiên nhiên hoang dại! 】

Trình Loan Loan nhìn thoáng qua giao diện ảo, nháy mắt khóa chặt vị trí cây nấm dại.

Lúc nàng đẩy cỏ dại ra, nhìn thấy mấy khóm nấm ma lật màu trắng giấu dưới một tảng lớn lá cây, còn có ba bốn cây nấm gan bò màu đen.

Nàng hái nấm xuống bỏ vào sọt, thương thành vang lên âm thanh nhắc nhở:

【 Ting! Nấm ma lật thiên nhiên hoang dại một cân 30 văn, bán hay không? 】

【 Bán! 】

【 Ting! Nấm gan bò màu đen thiên nhiên hoang dại bốn lạng, giá trị 18 văn, bán hay không? 】

【 Bán! 】

Trình Loan Loan cảm giác được hầu bao của mình nặng trĩu.

Nấm hoang dại này còn đáng tiền hơn rau dại nhiều, một tí xíu như vậy đã bán được 48 văn, chăn bông lớn của nàng có khả năng làm được rồi.

"Nương, người phát hiện cái gì vậy?"

Triệu Tứ Đản thò đầu qua nhưng không nhìn thấy gì cả.

Trình Loan Loan thần sắc tự nhiên nói: "Nơi này lá cây nhiều, rất râm mát ẩm ướt, bình thường sẽ mọc nấm, các ngươi tìm xem xem."

Một mảng rừng lớn này mọc rất nhiều nấm, nhưng đa phần là nấm có độc, vài thập niên trước, trong thôn có một hộ ăn một loại nấm màu đỏ cán trắng, cả nhà đều bị ngộ độc chết, từ đó về sau, người trong thôn nhìn thấy nấm liền sẽ né tránh ba bước, nấm thường gặp mới hái trở về, nhưng nấm hơi lạ thì ngay cả chạm vào cũng không dám.

Trình Loan Loan có thương thành nhắc nhở nên không sợ hái phải nấm độc.

Bình luận

Truyện đang đọc