XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Thôn dân thôn Đại Hà có công lớn trong việc dẫn nước tưới tiêu cũng như tiên phong trong chiến dịch bắt giết châu chấu, sau khi thương lượng cùng Tri phủ đại nhân, nay ta tuyên bố thuế đất của thôn Đại Hà giảm xuống còn một phần mười lăm trong vòng ba năm."

Viên sư gia vừa nói xong, thôn dân thôn Đại Hà đều kinh ngạc đến ngây người.

Năm rồi tô thuế là một phần mười, lúc mùa màng không tốt, thậm chí sẽ tăng tới một phần năm, bọn họ còn đang lo lắng năm nay triều đình sưu cao thuế nặng, đều phải đem tất cả lương thực nộp lên, không ngờ bây giờ lại được giảm thuế, hơn nữa lại còn là giảm trong ba năm.

Nghĩ kĩ lại, bọn họ cũng không làm được gì nhiều. Lại nói bảo hộ đồng ruộng nhà mình là chuyện đương nhiên, làm sao có thể nghĩ đến chuyện được ban thưởng.

Viên sư gia hắng giọng: "Tiếp tục nghe lệnh..."

Vốn dĩ thôn Đại Hà cũng có công diệt thổ phỉ, có điều Triệu lý chính không dám tranh phần công lao này, chủ yếu là do khu vực khác thuộc trấn Bình An còn có những đám thổ phỉ khác, Triệu lý chính sợ bị chúng theo dõi nên đã khẩn cầu huyện lệnh đại nhân không cần công bố công trạng này. Tuy là nói vậy thì phần thưởng tương xứng cũng được phân đến.

"Thôn Đại Hà dân phong chất phác, cũng là Triệu lý chính biết cách quản lý, toàn thôn đoàn kết vượt qua thiên tai, có thể xem như một tấm gương điển hình, huyện lệnh đại nhân đặc biệt giao một ngàn mẫu đất hoang lân cận cho thôn Đại Hà."

Ở thời đại này, người ít đất nhiều nên đất hoang không ít. Một ngàn mẫu đất này chính là nằm ở phía sau thôn Đại Hà Thôn, tất cả đều mọc đầy cỏ hoang cùng sỏi đá.

Triệu lý chính kéo kéo khóe miệng, tuy nói là đất hoang nhưng cũng cần bạc để mua, thôn dân thôn Đại Hà đều nghèo khổ, đất ruộng trong nhà phần lớn đều là tổ tiên truyền lại, trừ nhà ai có nhiều nhi tử mới nghĩ đến mua đất khai hoang. Nhiều năm như vậy, trong thôn còn hơn một trăm mẫu đất hoang không ai mua, đây là hơn một ngàn mẫu, không ai nghĩ sẽ đụng tay đến được.

1

Lý chính cũng không phải người có lòng tham, huyện lệnh đại nhân tự mình tới luận công ban thưởng, đây là đại hỉ sự của thôn Đại Hà bọn họ, lân cận có nhiều thôn như vậy, còn chưa có thôn nào được quan gia ban thưởng đâu.

Trước kia Triệu lý chính cảm thấy trong thôn nhà mình không có học đường, ở trước mặt những lý chính khác liền tự giác cảm thấy thấp hơn một cái đầu, nhưng từ nay về sau ông có thể thẳng lưng làm người.

Viên sư gia tiếp tục nói: "Huyện lệnh đại nhân nghe nói phương pháp nấu thuốc diệt châu chấu là ý tưởng của Triệu Trình thị, sau nhiều lần thử nghiệm mới đưa ra được..."

Trình Loan Loan quỳ gối trong đám người, nàng nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại, cái mông lén lút đặt trên gót chân, quỳ như vậy sẽ không quá mỏi. Đột nhiên bị xướng tên, nàng lập tức ngoan ngoãn quỳ đàng hoàng.

"Triệu Trình thị thông tuệ hơn người, biết cương biết nhu, huyện lệnh đại nhân đặc biệt ban thưởng một trăm lượng bạc trắng!"

Viên sư gia vẫy vẫy tay.

Nha dịch bên cạnh liền bưng đến một cái mâm được phủ bằng vải đỏ. Bên dưới lớp vải là mười thỏi bạc trắng, tổng cộng một trăm lượng.

Thôn dân đánh bạo ngẩng đầu, nhìn thấy nhiều bạc như vậy, mọi người liền thấy trong bụng nghẹn một hơi... Ôi trời ơi, một trăm lượng bạc, toàn bộ người trong thôn còn chưa có ai thấy qua số bạc lớn như vậy, nhiều bạc như thế, về sau mỗi ngày đều có thể ăn no rồi.

Trình Loan Loan thoáng kinh ngạc.

Nàng nói ra biện pháp diệt trừ châu chấu thật ra cũng là vì bảo vệ bản thân, đồng thời cũng là bước lót đường cho Trình Chiêu.

Nàng vạn lần không nghĩ tới, huyện lệnh đại nhân lại hào phóng như vậy, ban thưởng cho nàng một trăm lượng bạc. Số bạc này là nàng quang minh chính đại thu đến tay, nàng có thể dùng mua đất, có thể ốp gạch xanh cho căn nhà, còn có thể làm rất nhiều rất nhiều việc khác...

Sau khi Viên sư gia đọc xong lệnh ban thưởng, Thẩm huyện lệnh lúc này mới mở miệng nói: "Bản quan là người thưởng phạt phân minh, chỉ cần có công là có thể lĩnh thưởng. Lại nói, bản quan cũng là người quý trọng nhân tài, các ngươi có kiến nghị gì đều có thể tới huyện nha góp ý."

Bình luận

Truyện đang đọc