XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Vì cha Đại Sơn thủ tiết cả đời 1"Nương, cẩn thận!"

Triệu Đại Sơn xông lại, một chân dẫm vào ruộng đỡ được Trình Loan Loan.

Lúc Triệu Phú Quý chuẩn bị tới đỡ thì lỗ tai của gã bị một cánh tay véo lại.

Phú Quý thẩm véo lỗ tai nam nhân nhà mình, đứng đấy nhìn chằm chằm Trình Loan Loan, nổi giận mắng: "Hay lắm! Con hồ ly tinh nhà ngươi, ở ngay trước mặt ta cũng dám quyến rũ nam nhân nhà ta. Cha Đại Sơn mới chết một năm, ngươi đã thủ tiết không được, sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy..."

1

Trình Loan Loan không hề hoang mang đứng thẳng người, nàng cười lạnh: "Nếu Phú Quý thẩm đã nhắc tới cha Đại Sơn, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề: Dáng dấp Triệu Phú Quý có đẹp trai như cha Đại Sơn không, Triệu Phú Quý có giỏi giang như cha Đại Sơn không? Còn một vấn đề nữa, ngươi nói xem toàn thân Triệu Phú Quý có điểm nào hơn cha Đại Sơn, gã có gì xứng đáng để ta quyến rũ?"

Nghe xong, sắc mặt của Triệu Phú Quý tái xanh.

Khi còn trẻ, gã cũng được xem như một người tuấn tú lịch sự, nhưng mọi thứ của gã luôn bị Triệu Hữu Kim áp một đầu. Hiện giờ, Triệu Hữu Kim đã chết hơn một năm, vẫn có người đi so sánh gã với một người đã chết!

1

Người trong thôn vừa được chỗ tốt từ Trình Loan Loan tất nhiên sẽ vì nàng nói chuyện.

"Cha Đại Sơn rất tuấn tú, năm cưới nương Đại Sơn làm cho không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ tan nát."

"Hữu Kim là một người thành thật. Sinh thời Hữu Kim thường xuyên giúp đỡ cô quả lão nhân làm việc, trong thôn chúng ta không ai có thể so được với Hữu Kim."

"Người tốt như vậy sao lại yểu mệnh như thế..."

Trình Loan Loan mấp máy môi.

Trong trí nhớ của nguyên thân có rất nhiều hình ảnh cãi nhau với Triệu Hữu Kim. Phần lớn là do Triệu Hữu Kim ra ngoài giúp đỡ người khác làm việc, sau đó hai người cãi vã ầm ĩ. Triệu Hữu Kim là một người chất phác, giúp người không cần hồi báo mà nguyên thân là một ả phụ nhân tư lợi.

May mà Triệu Hữu Kim đi tòng quân vài năm mới trở về được một lần, bằng không thì hai người chỉ sợ sớm đã sống với nhau không nỗi nữa.

Ánh mắt nàng bình thản nhìn về phía mọi người vây xem, nàng nói gằn từng chữ: "Cha Đại Sơn đối xử với ta rất tốt, tuy hắn đã đi xa nhưng hắn luôn sống trong lòng của ta. Ta không thể nào quên được cha Đại Sơn, cho nên ta sẽ không tái giá. Ngày hôm nay, tại đây, ta tuyên bố ta sẽ thủ tiết cả đời vì cha Đại Sơn."

Kiếp trước, nàng độc thân ba mươi ba năm nên ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, sau lưng thì xì xầm là bà già không ai muốn cưới.

Nhưng kiếp này, nhi tử của nàng đều đã lớn, muốn độc thân thì độc thân, thậm chí có thể đường đường chính chính vịn vào lý do đó để sống độc thân.

Triệu lão thái thái lộ vẻ khó tin.

Thời buổi này quả phụ tái giá tuy hiếm nhưng không phải chưa từng xảy ra. Trong thôn đã có phụ nhân hai ba mươi tuổi, chồng chết, vừa tái giá một cái năm sau liền sinh nhi tử, cuộc sống trôi qua cũng không tệ lắm.

Bà nghĩ, chỉ cần tức phụ lão đại có thể thủ tiết cho lão đại tròn ba năm. Sau ba năm, tức phụ lão đại có tái giá thì Triệu gia có thể tặng nàng một ít đồ cưới.

Ai có ngờ, tức phụ lão đại công khai tuyên bố thủ tiết cả đời!

Loại lời nói này có thể từ miệng tức phụ lão đại nói ra sao?

"Nương Đại Sơn, ngươi còn trẻ đừng suy nghĩ hồ đồ!"

"Chờ bốn tên tiểu tử cưới nàng dâu xong, có gia đình nhỏ của mình thì ngươi chính là người ngoài. Vẫn là nam nhân của chính mình biết nóng biết lạnh."

"Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, trong thôn không có người nào hơn Hữu Kim được. Nương Đại Sơn có ý nghĩ này thì cũng bình thường..."

+

"Thôn Đại Hà không có thì đi lên thị trấn tìm, hẳn sẽ có người xứng..."

Bình luận

Truyện đang đọc